“Ngươi lão mẫu! Đau chết mất!”
Tá Y vừa bước vào động tuyết thì đã nghe thấy tiếng la thảm thiết của thiếu niên huyễn ngư, âm thanh vốn trong trẻo giờ lại cao vυ"t lên như mèo bị giẫm đuôi, vang vọng khắp cả động tuyết.
Tá Y chưa kịp biến lại hình dạng con người, miệng vẫn ngậm một con thú quả đặc béo mập – thứ mà Tô Mặc gần đây rất thích ăn. Sáng nay, sau khi được nàng cho phép, hắn đã lập tức đi săn.
Hiếu kỳ ngó qua, bên bờ hồ băng có một thiếu nữ mặc váy trắng đang ngồi quay lưng lại với hắn. Dù chỉ là tư thế ngồi lười biếng, nhưng những đường cong uyển chuyển, nhỏ nhắn mà không hề yếu đuối, đầy quyến rũ khiến người ta không khỏi thương yêu.
Nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, thiếu nữ khẽ quay mặt lại, trên khuôn mặt trắng nõn nở nụ cười dịu dàng.
“Tá Y, ngươi đã về rồi à.”
Tá Y bất ngờ, con mồi trong miệng rơi phịch xuống nền đất cứng. Hắn khó lòng tin được thiếu nữ trước mắt, trong đôi mắt tím của hắn thoáng qua nhiều cảm xúc, từ ngạc nhiên, bối rối đến kinh ngạc, nhưng rồi dưới cái nhìn bình thản của nàng, tất cả dần thu lại, chỉ còn lại sự kính cẩn cúi đầu, cảm thấy xấu hổ vì sự thất thố của mình.
Chủ nhân bình thường chỉ mặc trang phục nam giới rộng rãi, nay khoác lên mình chiếc váy, thật không ngờ… lại đẹp đến vậy.
“Ê, còn chải bao lâu nữa hả!”
Ly Uyên thấy Tô Mặc lại cầm lấy chiếc lược, có chút không hài lòng, liền càu nhàu. Tô Mặc cười tủm tỉm nhìn nó, ngón tay khẽ nắm lấy một lọn tóc nâu xoăn,
“Tóc ngươi đã lâu không được chải chuốt, đã rối hết cả rồi. Ngày mốt nhân duyên của ngươi sẽ đến đón ngươi, chẳng phải ngươi nên chải chuốt cho thật đẹp đẽ sao?”
Khuôn mặt trắng ngần của Ly Uyên thoáng chốc đỏ bừng, ánh hồng càng tôn lên đôi mắt xanh như lam ngọc thêm phần long lanh.
Chậc chậc, Tô Mặc thầm tán thưởng, đúng là một bảo vật nhỏ. Tá Y cất con mồi vào kho dự trữ trong động tuyết, rồi vào gian trong biến lại thành người, thay quần áo xong mới bước ra ngoài.
Mấy hôm nay hắn đã có thể tự do kiểm soát hình dạng của mình. Ngoại trừ việc phải cởϊ qυầи áo trước khi biến thân để tránh làm rách, và không thể biến lại hình người bất cứ lúc nào hơi phiền phức ra, hắn đã không còn quá kháng cự với hình dạng thú nữa.
Khi ở dạng thú, linh lực trong cơ thể hắn tăng lên gấp nhiều lần, sức tấn công và tốc độ cũng được cải thiện, quan trọng nhất là không còn cảm thấy giá lạnh của băng nguyên.
Vì thế, sau khi biết rằng sau khi uống tinh thạch của huyễn ngư đực thì không thể dùng tinh thạch của cùng tộc nữa, hắn không hề thất vọng như dự đoán. Ngược lại, chủ nhân luôn cảm thấy vô cùng áy náy, cả ngày hôm đó đặc biệt chăm sóc hắn, thậm chí lúc ăn cơm cũng cố ý gắp cho hắn miếng đùi thịt to nhất, như thể lo lắng hắn buồn mà làm ra chuyện dại dột vậy.
Lộ Gia thú nằm sát bên Tô Mặc, thỉnh thoảng lại dùng đầu húc nhẹ vào eo nàng, đôi mắt vàng óng ánh, long lanh ngấn nước, ánh nhìn không rời khỏi nàng. Tô Mặc thỉnh thoảng đưa tay xoa xoa đầu nó, nhưng nếu có lúc nào nàng không để ý đến, nó sẽ ra sức vẫy đuôi, trong cổ họng phát ra những tiếng rên khẽ, như chú cún nhỏ đang chờ được cho ăn.
Ly Uyên nằm dài bên bờ hồ băng, cằm tựa lên hai cánh tay gối đầu, dáng vẻ lười biếng. Lúc mới bắt đầu chải đến những chỗ tóc rối thì có chút đau, nhưng giờ đã suôn mượt, thật sự rất dễ chịu. Nó đảo mắt nhìn trộm nữ tử bên cạnh. Váy trắng thanh nhã, dung nhan trong trẻo, đôi mắt đen sâu thẳm và trong vắt.
Thực ra, nàng cũng có những nét giống nữ nhân… Ly Uyên vội quay đi, mặt thoáng đỏ lên. Ngón tay nàng lướt qua tóc của nó, động tác nhẹ nhàng, cẩn thận, hoàn toàn khác hẳn dáng vẻ dũng mãnh, nhanh như chớp khi nàng đi săn bên ngoài. Khi thân thể nàng lại gần, nó ngửi thấy hương thơm thanh thoát phát ra từ nàng, như đóa yêu cơ băng nguyên nở giữa trời tuyết.
Nàng ở gần đến nỗi có thể nghe rõ hơi thở, khiến trong lòng nó bồn chồn khó tả, tựa như có thứ gì đó đang siết chặt, quấn lấy suy nghĩ, như mái tóc bị rối. Điều này hoàn toàn khác khi ở bên Thiên Trạch. Ở bên hắn, nó chỉ thấy thoải mái, không có những cảm xúc kỳ lạ như vậy, có lẽ vì quá quen thuộc rồi chăng?
Nó lùi lại một chút, cố gắng thoát khỏi dòng suy nghĩ rối ren này. Tô Mặc thoáng dừng động tác, trong mắt nàng ánh lên nụ cười hiểu ý, không lại gần thêm mà giữ một khoảng cách vừa đủ, lặng lẽ chải tóc cho nó.
Sáng hôm sau, Lộ Gia thú đã tỉnh dậy từ lâu.
Thời gian ngủ của loài thú ngắn hơn con người rất nhiều, nhưng nó vẫn sẵn lòng nằm yên trong ổ, không nhúc nhích. Thiếu nữ trong lòng ngủ say sưa, hơi thở nhẹ nhàng khẽ làm rung động bộ lông trắng như tuyết của nó. Lộ Khả rất muốn lè lưỡi liếʍ lên khuôn mặt đáng yêu của nàng, nhưng lại sợ đánh thức nàng, chỉ có thể dùng ánh mắt dịu dàng như nước mà nhìn nàng.
Bất chợt, bên ngoài động tuyết vang lên tiếng kêu rít của ma thú. Lộ Khả lập tức dựng tai, cảnh giác nhìn về phía cửa động. Một bóng đen lướt qua, cự lang bước vững vàng vào trong, hất đi lớp tuyết phủ trên thân, rồi đặt chiếc giỏ đựng đầy những quả lạ xuống bên cạnh. Không khí xung quanh khẽ dao động, cự lang không thèm mở mắt, chỉ khẽ đá chân sau, khiến con lang cái vừa chạy vào động bị đá bay ra xa hơn mười mét, phát ra tiếng kêu đau đớn.
Lúc này, Lộ Khả mới nhìn rõ, bên ngoài cửa động có vài con lang có dáng vóc gầy hơn, qua mùi hương có thể nhận ra là giống cái. Dường như bị Tá Y dạy dỗ, những con này đều mang thương tích, nhưng không hiểu vì sao vẫn không chịu rời đi, ánh mắt như thiêu đốt, nhìn chằm chằm vào cự lang to lớn trong động.
A… Lộ Khả nhìn Tá Y, ánh mắt tỏ vẻ đã hiểu ra mọi chuyện.
“Huynh đệ, ngươi bị để ý rồi.”
Tá Y nhận được ánh mắt vừa mập mờ vừa trêu ghẹo từ Lộ Gia thú, ngượng ngùng cào cào móng vuốt vào vách đá. Đang định lén lút lẻn vào gian trong để thay y phục thì một giọng nói cất lên.
“Chà, Tá Y, vận đào hoa của ngươi không tệ đâu nhỉ.”
Thanh âm trong trẻo mà phảng phất sự tinh ranh. Tá Y quay lại liền thấy gương mặt cười đầy mờ ám của Tô Mặc.
Nàng không biết từ lúc nào đã tỉnh dậy, đang nằm sấp trên bụng Lộ Gia thú, hứng thú quan sát đám lang cái bên ngoài động tuyết.
Tá Y đứng đờ ra, đôi mắt tím lóe lên, trong lòng chột dạ vô cùng. Mấy con lang cái này mấy ngày nay cứ bám theo hắn, không cách nào xua được. Nếu không phải vì những con mồi mà Tô Mặc muốn ăn, hắn cũng chẳng buồn động đến. Huống hồ, trong băng nguyên, loài cái của bất kỳ giống loài nào cũng đều là đối tượng cần được bảo vệ, gϊếŧ một con thôi cũng có thể khiến đám đực Jella điên cuồng truy sát.
Tô Mặc vuốt cằm suy nghĩ, làm sao để đám lang cái này bỏ cuộc đây? Nếu không, ngày nào cũng đứng chặn cửa thế này thật quá phiền phức. Chợt một ý nghĩ lóe lên, nàng cười gian, ôm lấy cổ Lộ Gia, ghé sát tai nó thì thầm điều gì đó.
Lộ Gia thú khẽ rung đôi tai, lúc đầu còn vô cùng kích động, tưởng rằng Tô Mặc cuối cùng cũng hiểu được mà chủ động thân thiết với nó. Nhưng khi nghe hết lời của nàng, cả người nó liền ỉu xìu.
“Ngoan, phối hợp cho tốt nhé.”
Tô Mặc xoa xoa đầu Lộ Khả, ánh mắt tràn đầy khích lệ. Lộ Khả tính tình vốn hiền lành, giờ đây buồn bã bò dậy, cứ cách ba bước lại ngoảnh đầu nhìn Tô Mặc, trong mắt tràn đầy cầu xin:
“Chúng ta không thể đổi cách khác sao?”
Đôi mắt nó như đang nói với nàng. Cái kẻ thích đùa dai kia nhất quyết không gật đầu, chỉ phẩy tay gọi Tá Y đến.
Lộ Gia thú uể oải kêu lên vài tiếng trầm đυ.c, đυ.ng phải ánh mắt đầy kỳ vọng của Tô Mặc, cuối cùng cũng nghiến răng chạy ra ngoài động tuyết, đối mặt với đám lang cái kia, gầm lên một trận.
“Gào gào gào!”
Tiếng gầm chấn động cả không gian, làm những cột băng đọng lại nơi cửa động vỡ tan thành bụi mù. Lộ Khả gầm thật lâu, tựa hồ đầy bi phẫn. Dĩ nhiên nó gầm lâu như vậy là để truyền đạt hết những lời Tô Mặc dặn dò.
Cả đám lang cái nghe xong đều sững sờ, ánh mắt đờ đẫn. Một lát sau, từng con một quay đầu nhìn cự lang bên cửa động với ánh mắt ngờ vực. Nếu lang cũng có biểu cảm, thì Tá Y tin rằng hắn vừa chứng kiến đám lang cái này từ kinh ngạc chuyển dần sang thấu hiểu. Chưa đến một khắc, bọn chúng đã đồng loạt rời đi, chẳng còn lưu luyến mà lao mình vào trong gió tuyết.
Cả ngày hôm ấy, Tá Y trong lòng cứ ấp ủ điều muốn hỏi, nhìn Tô Mặc mà luôn ấp úng. Đến bữa tối, hắn cuối cùng không nhịn được mà hỏi ra miệng.
“Tô Mặc đại nhân, ngài…”
Tô Mặc dường như cũng đoán được hắn muốn hỏi gì, vẻ mặt ung dung gặm trái cây.
“Ngươi muốn hỏi Lộ Khả đã gầm những gì, phải không?”
Tá Y gật đầu, “Đúng vậy, Tá Y rất tò mò.”
Bên cạnh, Lộ Gia thú đang cắn xé nguyên một con Laphi thú bỗng khựng lại, rồi nó vội vã giơ móng vuốt lên níu lấy áo choàng của Tô Mặc, ra sức lắc đầu, gương mặt tràn đầy hoảng hốt.
Nụ cười trong mắt Tô Mặc càng lan rộng, nàng đưa tay ôm đầu Lộ Gia, cằm thoải mái tựa lên, rồi ngước mắt lên nhìn ánh mắt đầy suy tư của Tá Y, nhẹ nhàng mỉm cười
“Ta chỉ bảo Lộ Khả nói vài câu đơn giản: ‘Con sói này là của ta, để giữ ấm ổ. Ai dám cướp, ta ăn thịt!’”