- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Câu Chuyện Tình Cũ Rích
- Chương 38: Anh nhớn rồi!
Câu Chuyện Tình Cũ Rích
Chương 38: Anh nhớn rồi!
Tôi thật sự không ngờ Hoắc Thời An gọi tôi tới đây, là để tôi chứng kiến cảnh tượng này.
Đám blogger nói hắn có biệt thự, trong bài còn đăng rất nhiều ảnh chụp bên ngoài, nhưng không hề giống với cảnh tượng tôi đang nhìn thấy đây.
Bởi vậy nên tôi hoàn toàn không hề biết điều này.
Tôi biết hắn có thói quen gom đồ bỏ đi, nhưng không biết hắn lại gom tờ giấy vẽ kia của tôi, xây nên cái ‘ổ’ mà năm mười tám tuổi tôi thuận miệng nói ra.
Năm đó tôi nhìn nam chính trong phim điện ảnh như một quý tộc, căn nhà theo phong cách cung điện châu Âu cổ điển, vô cùng hoa lệ tao nhã.
Căn nhà của Hoắc Thời An bây giờ chính là như vậy.
Bằng hiểu biết của tôi với hắn, có lẽ hắn đã ảo tưởng rất lâu khoảnh khắc tôi đứng ở đại sảnh này.
Tiếc là kế hoạch không theo kịp sự thay đổi, lúc tôi tới đây chân hắn lại bị thương, không thể nhảy nhót tưng bừng trước mặt tôi được.
Từng cái bàn, đèn treo, tranh trên tường, tất cả đều giống như đang hả hê nói với tôi rằng, Phương Hoài à, em nhìn đi, thế nào hả? Ngầu chứ?
Tôi thở dài, ngầu thật.
Debut mấy năm mà đã có thể xây một căn nhà như cung điện như vậy, ngoài may mắn ra, còn phải biết nắm bắt vận mệnh.
Tôi đặt túi lớn túi nhỏ lên bàn, đóng cửa cởi giày lên tầng, dọc đường đi cảm thán, cái ổ chó này đẹp thật đấy.
Chính là rất đẹp đẽ, tôi như dân đen bước vào hoàng cung, không khỏi hơi dè dặt.
Có lẽ đến thêm mấy chuyến nữa sẽ khá hơn.
Biệt thự có tổng cộng ba tầng, phòng ở Hoắc Thời An nằm ở tầng hai, hắn bảo tôi đó là căn phòng ở cuối hành lang.
Tôi cúp máy đi qua hành lang treo đầy những bức tranh sơn dầu không rõ tên gọi vào phòng, mắt to trừng mắt nhỏ với hắn đang nằm trên giường.
“Tới đây nào.”
Hoắc Thời An ngoắc tay như gọi chó con, “Còn muốn anh bò qua mời em vào à.”
Tôi nhìn chiếc giường kia, thốt lên, “Anh nằm trên giường to vậy, không sợ lúc mình buồn tè còn chưa kịp xuống giường đã vãi ra quần rồi à?”
Hắn cười ha hả nói: “Thằng dở nào muốn giường to ấy nhỉ?”
“…………”
“Thằng dở nào nằm trên giường đơn ở gác xép, véo tai anh ỉ ôi rằng sau này có tiền nhất định sẽ mua cái giường to bự có thể lăn được ấy nhở?”
“…………..”
Tôi thua rồi, bèn giơ tay xin hàng, “Thằng này.”
Hai chúng tôi nhìn nhau, đều tủm tỉm.
Hoắc Thời An cười xong, mới tính sổ với tôi, “Mẹ nó chứ em quên sạch chuyện trước kia rồi.”
Tôi liếc trộm hắn qua khóe mắt, ngậm chặt miệng không đáp lời.
Lại nói, tôi và hắn làm bạn thân, làm anh em thân thiết mười tám năm mới thành đôi, tiến trình khác hẳn với các cặp đôi khác khi yêu đương.
Hai chúng tôi vừa chiều chuộng, vừa qua loa lẫn nhau mà lớn lên, cái hồi sến sẩm nhất cũng thường xuyên anh mắng tôi tôi mắng anh, thi thoảng lúc tình tứ yêu đương cái miệng cũng dở chứng.
Có những lúc thậm chí còn vung tay đấm đá, ngay cả khi trên giường.
Quen rồi.
Lúc này tôi sợ đến mức còn không dám đánh rắm.
Hoắc Thời An vất vả lắm mới có cơ hội giẫm thẳng vào đuôi tôi, tôi vẫn cố gắng kiềm chế không phản kích.
Trước đây tôi để tâm hồn treo ngược cành cây, thường xuyên nghĩ ra cái gì thì thuận miệng nói cái đó, vốn không để vào đầu, sao mà nhớ được.
Căn phòng rộng lớn lặng thinh, bầu không khí hơi ngột ngạt.
Tôi không cảm thấy ngạc nhiên trước sự thay đổi này, hai chúng tôi vốn vậy mà.
Lúc thì rực nắng lúc thì nhiều mây, lúc lại dông tố bão bùng.
Một giây trước còn tụt quần sạch banh, một giây sau đã có thể đẩy cửa bỏ đi.
Sau khi quay lại hai chúng tôi tiếp tục dằn mặt nhau, so với trước khi chia tay trong lòng càng hiểu rõ và hợp nhau hơn.
Lúc này mới chỉ từ ấm áp thoải mái chuyển sang cứng ngắc trầm mặt, có là gì đâu.
Một, hai phút sau, Hoắc Thời An trưng bản mặt người chết bất biến vạn năm ra, “Anh nói em nửa buổi, em không ừ hứ tiếng nào, như mọi khi đã giương nanh múa vuốt lao tới cào cấu anh rồi, chột dạ chứ gì.”
“………..”
Tôi đi tới ngồi xuống bên giường, vân vê đầu ngón tay, “Em có quên hết đâu, vẫn còn nhớ rất nhiều chuyện mà.”
Hắn hừ một tiếng qua lỗ mũi, “Ví dụ như?”
Tôi không chút nghĩ ngợi nói, “Mỗi lần hai đứa mình hôn nhau, anh đều nghiêng đầu sang bên trái trước, sau đó ôm cổ, cắn miệng em.”
Yết hầu hắn cuồn cuộn, nhìn tôi bằng đôi mắt cháy bỏng, “Tiếp tục đi.”
Tôi không nói tiếp với hắn, “Ăn tối chưa?”
“Giờ này rồi ai còn quản chuyện ăn tối?” Hắn thấy tôi nghiêm mặt, liền bĩu môi, “Ăn rồi.”
Tôi bảo, “Em cũng ăn rồi.”
Hắn nhắm mắt lại, “Thế đi ngủ nhé?”
Tôi tới gần, cắn lên môi hắn một cái, nhân lúc hắn còn sững sờ thì vỗ vỗ mặt hắn, “Rốt cuộc đã ăn hay chưa hả?”
Hắn nuốt nước miếng ừng ực, “Chưa.”
Tôi lại vỗ hắn mấy cái, lần này lực mạnh hơn trước đây, “Có đói bụng không?”
Hắn nhìn thẳng vào tôi, “Đói chứ.”
Tôi không vỗ nữa, cắn hắn hai cái, “Chân còn tê không?”
Hắn gật đầu, “Tê.”
Tôi khẽ cười bảo, “Chịu đựng được phết nhỉ.”
Hắn cười với tôi, “Thường thôi.”
Tôi lùi về phía sau một chút, trên mặt không còn nụ cười nữa.
Hoắc Thời An hoàn hồn lại, khẽ chửi thề, “Sau này em đừng cắn anh nữa có được không?”
Nói xong tự mình phỉ nhổ mà lầm bầm, “Tiên sư chứ, em mới cắn anh một cái, anh đã như thằng đần luôn rồi.”
Tôi không nói lời nào xoa bóp chân cho hắn, đoạn đứng dậy ra khỏi phòng, biết hắn muốn lầu bầu, liền nhanh hơn một bước không quay đầu lại nói, “Đợi tí, em tìm cẩu lương cho anh.”
Hắn cũng không tức giận, trưng bộ dạng thô bỉ lười biếng bảo rằng, “Anh tự làm ra được, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”
“………….”
Tôi xuống bếp mở tủ lạnh ra, phát hiện có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn.
Nhiều đến mức tôi muốn tùy tiện làm cơm rang trứng lừa gạt Hoắc Thời An cũng không được.
Tôi lật qua lật lại, chỗ này có lẽ đủ cho mấy ngày ăn.
Nguyên liệu nấu ăn không những nhiều, dường như còn rất hợp vị nhau, cái này với cái này làm được một món, cái kia với cái kìa nấu thành một món.
Những món phối hợp với nhau này không phải món Hoắc Thời An thích ăn, mà là món tôi thích, nhất định hắn đã bảo cô giúp việc chuẩn bị những thứ này.
Biết tôi gặp chứng khó lựa chọn, nên đã sắp sẵn với nhau, không cần tôi phải chạy xuống núi mua, tốt thật đấy.
Tôi vừa lấy một mớ rau trong tủ lạnh ra, chợt nghe thấy trên tầng có tiếng Hoắc Thời An vọng xuống, nói là muốn đi tè.
Ban nãy không biết nói à?
Tôi bực mình gào lên dỗ dành với phía trên, “Nhịn đi.”
Hắn cũng gào lại, “Anh đây mà dấm đài, tối nay hai ta chèo thuyền giữa dòng nướ© đáı nhé?!”
Tôi đang định đi lên, chợt nhớ ra có gì đó sai sai, “Ủa không phải bây giờ anh có thể chống nạng đi được mấy bước rồi hay sao?”
Hắn làm như đương nhiên mà gào rằng, “Em tới đây rồi, anh còn chống làm cái quái gì chứ?”
“…………..”
Tôi vừa nấu cơm, vừa chạy lên chạy xuống hầu hạ Hoắc Thời An, chạy mấy chuyến như vậy, người rã rời đến nơi.
Trước khi xuất ngoại tôi không biết nấu ăn, nếu mẹ không có thời gian chăm tôi thì để Hoắc Thời An chăm.
Hắn biết nấu ăn, nhưng không biết nấu màu mè, chỉ có mấy món làm đi làm lại, rau xanh với cả rau xanh.
Hơn nữa hắn không có thời gian, phần lớn đều mua cho tôi.
Sau khi xuất ngoại tôi mới bắt đầu học nấu ăn, từ nhập môn cho tới đơn giản, rồi phức tạp hơn.
Mấy năm trôi qua, từ thực tiễn rút ra một kết luận, người nấu cơm không có khẩu vị bằng người ăn.
Lúc này đây cũng vậy.
Tôi không nếm thử, tìm một cái bát xới ít cơm vào, sau đó lần lượt lấy một phần ăn vào đĩa, bưng lên tầng cho Hoắc Thời An ăn.
Hoắc Thời An dựa vào đầu giường, mắt còn chưa nhìn mũi đã hít hà, “Nghe như có mùi thịt kho mai khô ấy nhở.”
Tôi dúi bát vào trong tay hắn, “Món tủ đấy.”
“Thật à?”
Hắn không tin cầm đôi đũa lên gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, đầu tiên ăn ngon đến mức mắt sáng bừng lên, sau đó như tên thần kinh mà nghiêm mặt lại, “Ngoài anh ra có ai được ăn chưa?”
Tôi ngồi xuống ghế vọc điện thoại, trả lời tin nhắn của một người bạn ở nước ngoài, “Đầy người.”
“Rầm!”
Chiếc bát bị hắn đặt xuống tủ đầu giường, không lý lẽ bảo rằng, “Em làm cho người khác ăn món anh thích nhất à?”
Tôi nhếch môi ngước mắt lên nhìn, bạn nhỏ à bạn bao tuổi rồi?
Bạn nhỏ Hoắc không nói lời nào, chỉ phả hơi lạnh.
Tôi dở khóc dở cười, “Trong tiệm cơm cũng có món này còn gì? Có biết bao nhiêu người ăn, hết người này tới người khác.”
“Anh mặc kệ.” Hắn bá đạo trơ mặt nói, “Sau này em chỉ được nấu cho anh thôi.”
Tôi muốn ném điện thoại ra đó quá, “Mẹ em cũng không được à?”
Hắn trở mặt trong nháy mắt, “Mẹ anh thì được.”
Khóe miệng tôi giần giật, “Đã thành mẹ anh rồi.”
“Chứ còn gì nữa?”
Hắn tiếp tục bưng bát lên ăn, thuận miệng bảo, “Em mà đẻ được, con mình năm nay lên tiểu học rồi đấy.”
“………..”
Tôi nhìn hắn ăn từng miếng từng miếng một, “Mai không làm mấy món dầu mỡ này cho anh nữa, phải để anh ăn thanh đạm một chút, tránh bị táo bón.”
“Khụ khụ khụ khụ!”
Hoắc Thời An bị nghẹn, hắn ngẩng cần cổ đỏ chót, “Anh đang ăn cơm đấy, em nói với anh vậy hả?”
Tôi bảo, “Sáng mai nấu cháo rau xanh cho anh, như hồi bé ấy.”
Hắn liền xẹp lông xuống, ngoan ngoãn hỏi, “Em biết nấu à?”
Tôi lấy chiếc bật lửa ra ngắm nghía, “Cố ý học đấy.”
Hắn chăm chú nhìn về phía bên đây, “Vì anh à?”
Tôi bật lửa lên rồi tắt đi, sau đó gảy lên cái nắp, “Ờ, vì anh đấy.”
Dứt lời, tôi liếc nhìn qua khéo mắt, không ngạc nhiên khi thấy đôi tai hắn đỏ bừng lên.
Trong phòng nồng mùi thức ăn, những món đồ gia dụng đắt đỏ kia trở nên gần gũi hơn nhiều, tôi ngồi ở đây thoải mái hơn.
Hoắc Thời An ăn gần xong hỏi tôi, “Không ăn à?”
Tôi lắc đầu.
“Tối nay phải thức đêm, anh kiến nghị em ăn nhiều một chút.” Hắn nghiêm túc trịnh trọng bảo rằng, “Đương nhiên em có thể lựa chọn không ăn.”
Khóe mắt tôi giần giật, ngoài miệng nói, “Thức cái gì mà thức, lát nữa tắm rửa rồi đi ngủ.”
“Đừng giả vờ nữa, chắc chắn em mua đầy đủ hết rồi.” Hắn híp mắt lại, “Chuẩn bị đêm nay chơi một trận lớn.”
Tôi không tiếp lời, không cho hắn được hả hê.
“Giả bộ gì nữa, lát nữa vẫn phải cho anh dùng thôi.”
Hoắc Thời An nuốt đồ trong miệng xuống, “Mua bao nhiêu vậy? Để anh đoán nhé, hai mươi? Hay ba mươi?”
Hắn ngứa đòn cười hềnh hệch, “Anh quên bảo, anh đang tính đơn vị hàng hộp đấy…”
Tôi nổi đóa lên tiếng cắt ngang, “Cơm không đủ chặn miệng anh à?”
Hắn tấm tắc, “Bị anh nói trúng, thẹn quá hóa giận chứ gì.”
Tôi trợn trắng mắt, tôi thật sự không có ý định đêm nay dằn vặt, nghĩ đêm nay ngủ với hắn một giấc ngon lành, mai tính sau.
Lúc ở trong sân nghe hắn nói mấy câu kia, tôi mới thấy mình tiêu rồi.
Trong đầu chỉ có một suy nghĩ chạy điên cuồng, đêm nay nhất định phải bù đắp lại năm, sáu năm qua.
Bây giờ nghĩ lại, may mà mình đã nấu một bữa, yên ổn được phần nào.
Bù đắp lại cả một tối? Tôi chán sống rồi à?
Hoắc Thời An lên tiếng gọi tôi hoàn hồn lại, tôi cau có mặt mày với hắn, “Gì nữa hả?”
“Thầy Phương à, nể tình hai chúng ta biết gốc biết rễ..” Hắn nhếch môi, “À không, đã từng biết gốc biết rễ, giờ thì không phải nữa.”
Tôi lặng lẽ nhìn hắn làm màu.
Hắn không phụ ánh mắt của tôi, cười hiền bảo rằng, “Anh nhắc em một câu, “Anh nhớn rồi nhớ, nhớn lắm luôn ấy nhớ.”
Tôi mạnh miệng ha ha, “Sợ quá cơ.”
“…………”
Hắn bất mãn nhai cơm trong miệng, nghiến răng nghiến lợi như đang nhai tôi, “Em nói gì đó để anh vui thì chết à?”
Tôi lớn tới tầm tuổi này rồi, chỉ một người mới có thể khiến tôi thấy phiền chết đi được, có thể khiến tôi thấy phiền đến nghiện, không bị làm phiền thì cuộc sống như thiêu thiếu thứ gì đó.
Kẻ có bản lĩnh như vậy, cũng chỉ có tên dở người trước mặt này thôi.
Hắn lại muốn nói gì đó, tôi đau đầu vuốt mặt, “Ờ ờ ờ, đúng rồi đúng rồi, em mua rồi.”
Căn phòng yên tĩnh mấy giây, hắn lại hỏi, “Dốc hết toàn bộ gia sản ấy hả?”
Tôi ném cho hắn một ánh mắt, để hắn tự lĩnh hội.
Hắn trợn trừng mắt nhìn tôi, “Thế sao lúc em nói bộ dạng như sống dở chết dở thế kia?”
Tôi cười gằn, “Đêm nay em hoàn toàn không trông cậy vào anh được, em không thể nghĩ nhiều à? Chẳng lẽ em không được mở mắt nhìn xa trông rộng à?”
Suýt chút nữa mở miệng nói rằng mở đít, má hắn chứ.
Hai chúng tôi nhìn lẫn nhau.
Chẳng ngạc nhiên gì khi hắn chịu thua, hắn day day đôi mắt cay xè bảo tôi rằng, “Còn một miếng nữa thôi đấy, không ăn là hết luôn đấy.”
Tôi đi qua, thấy hắn xúc một thìa cơm đưa tới bên miệng mình, liền há miệng ra.
“Thấy chưa, anh dành cho em mấy miếng thịt đây này.” Hắn hết sức quan tâm bảo, “Thầy Phương à, đêm nay em vất vả rồi.”
Tôi chê hắn lắm mồm.
Đại nghiệp khai hoang trọng trách nặng nề, không thể đợi tới thời điểm chín muồi, hắn không nhảy nhót được, tôi phụ trách lao động chân tay thì thôi đi, còn phải vận não, không để hắn bị thương ở chân.
Hoắc Thời An thở dài, “Thôi nào, đừng bí xị ra nữa, anh cũng khó chịu mà, lực nó tác dụng lẫn nhau, hai đứa mình đều tổn thương.”
“………….”
Tôi chau mày, “Thế bỏ đi nhé?”
Hắn xoa xoa đầu tôi, “Hoài Hoài, em bảo sao cơ? Hả?”
Tôi nghe hắn gọi tên mình như vậy, xương cốt cũng nhũn ra, “Không nói gì.”
Ăn cơm xong, tôi dọn dẹp một chút, xoa bóp chân cho Hoắc Thời An, nói chuyện một hồi rồi đi tới phòng để đồ của hắn cầm áo ngủ đi tắm rửa.
Bồn tắm rất rộng, có thể bơi, còn có thể mát xa, ngâm mình xem tivi.
Tôi nằm trong bồn tắm, thoải mái không muốn đi ra.
Chẳng được bao lâu, tôi chợt nhớ tới một chuyện, có một dạo tôi và Hoắc Thời An chen trong phòng vệ sinh chật hẹp nhà hắn để tắm rửa, chuyển mình thôi cũng không tiện.
Lúc đó tôi thuận miệng nói muốn nằm chơi trong bồn tắm lớn.
Hiển nhiên hắn ghi nhớ lời tôi thuận miệng nói ra, đồng thời hoàn thành nó, muốn tôi tự mình cảm nhận.
Tôi nhìn bồn tắm lớn theo bản năng, nghịch nước hoàn toàn không thành vấn đề, chỉ là dễ đùa chết người.
“Xong chưa hả?”
Bên ngoài vang lên giọng Hoắc Thời An, nghe như một gia trưởng nghiêm khắc, “Mấy giờ rồi còn chưa đi ngủ? Sao mai dậy được hả?”
Lúc tôi đi ra ngoài, thấy chăn đã được vén lên.
Vẻ mặt hắn bình tĩnh, ấy mà mắt như sói đói, “Qua đây nào.”
Tôi nuốt nước miếng, tắt đèn lần mò đi lên giường.
Căn phòng rơi vào bóng tối, hai chúng tôi hôn nhau một chút, ngủ được rồi.
Lúc này Hoắc Thời An lại dở chứng, “Bật đèn lên.”
Tôi không phối hợp bảo rằng, “Không bật.”
Hắn thở bên tai tôi, “Anh muốn nhìn em mà.”
Tôi kiên quyết không phối hợp, “Đã nói không bật là không bật.”
Hắn hôn bên tai tôi, nhẹ nhàng dịu dàng, như hôn thứ đồ hằng trân quý, khàn giọng dỗ dành tôi, “Ngoan nào, Hoài Hoài, cho anh xem một chút.”
Mẹ nó chứ tôi lăn đi bật đèn luôn!M:
Nhắc nhở ấm áp, tác giả bắt đầu lái xe, mọi người ổn định chỗ ngồi, thắt dây an toàn cẩn thận.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Câu Chuyện Tình Cũ Rích
- Chương 38: Anh nhớn rồi!