Quyển 3 - Chương 2

[2] Chủ nhân, đã đến lúc phải dậy

"Bé con ... Đừng sợ ... Đừng sợ ..." Một lúc sau, Tiểu Ngoan vẫn bất an như cũ mà chui vào vòng tay của người đàn ông, nhưng trên người đã mặc một chiếc áo sơmi lớn hơn nhiều. Xét cho cùng, Cố An cao khoảng một mét tám nên Tiểu Ngoan mặc áo của anh gần như dài đến đầu gối.

Cố An ôm chặt người đó và kiên nhẫn vỗ bờ vai của cậu, vuốt tóc của cậu và nhẹ giọng an ủi. Làn da của cậu trắng trẻo nõn nà, trước đây cằm và cổ tay của cậu đã bị Cố Khanh nắm chặt, cho đến bây giờ vết bầm đỏ vẫn chưa tiêu tan. Mặc dù đã phàn nàn Cố Khanh vài lần nhưng Cố An vẫn không thể nhịn được lặp lại: "Anh thật không phải, anh trai, anh thực sự là... Cũng không biết lấy quần áo cho Tiểu Ngoan mặc, cảm lạnh làm sao bây giờ."

Cố Khanh ngồi một mình ở bên kia sô pha, im lặng nghe Cố An trách móc. Thỉnh thoảng anh có nhìn Tiểu Ngoan vài lần, nhưng anh luôn bị người bên kia trốn tránh không cho anh xem. Nhớ tới vài phút trước cậu còn mở rộng vòng tay với mình, đôi mắt người đàn ông lại ảm đạm đi vài phần.

“Bé cưng, còn đau không?” Cố An khẽ vuốt cái cằm đỏ ửng của cậu, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng. Chàng trai nhỏ đã quen với việc được người đàn ông chiều chuộng, lúc trước bị Cố Khanh làm đau càng thêm sợ hãi, nay người yêu thương mình quay lại mà trong lòng cậu lại chứa đựng vô vàn bất bình nhưng không thể cáo trạng với Cố An được.

Cậu nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt đỏ hoe dần trở nên ướŧ áŧ, hàng lông mày hơi cau lại khiến Cố An cảm thấy xót xa. Cậu khẽ mím đôi môi hồng hồng đáng yêu nói: "Đau quá ... ôi chao hu hu..., Chủ nhân không thấy, Tiểu Ngoan ngã xuống... đau quá ..." Thiếu niên đáng thương nói bằng giọng nức nở, trong lúc khóc lóc kể lể vẫn không quên giơ cổ tay lên chỉ cho anh thấy vết sưng đỏ trên đó: "Sưng đỏ rồi nè... Chủ nhân... Hu hu... Muốn hôn..."

Sau khi cậu kể lể xong liền vươn tay vòng qua ôm cổ Cố An rồi chồm tới đòi hôn. Người đàn ông sớm đã đau lòng đến mức không nói được lời nào, chỉ ôm chặt lấy Tiểu Ngoan, hôn lên giọt nước mắt trên mặt cậu, hận không thể ôm người cậu hòa vào người anh.

Cố Khanh vẫn cầm bình sữa lạnh trong tay, nhìn không rời mắt khỏi hai người này, sắc mặt càng trở nên khó coi.

Cố An nghe thấy tiếng "ục ục..." từ trong bụng của cậu, lúc này Cố An mới buông cậu ra. Cậu cúi đầu có chút ngượng ngùng, lén lút liếc nhìn bình sữa trong tay Cố Khanh: "Ừm ... đói bụng..."

Trong tay Cố An đang bận ôm một cục dính người, đành phải nhờ Cố Khanh giúp đỡ: "Anh..."

Cố An chưa kịp nói xong, Cố Khanh đã đi vào bếp một lần nữa pha lại bình sữa. Anh cầm bình sữa quay lại chỗ hai người, ngập ngừng như muốn nói điều gì. Nhìn thấy Tiểu Ngoan tuyệt vọng co lại trong vòng tay của Cố An, anh thậm chí không mở miệng, đưa bình sữa cho cậu rồi quay trở lại phòng...

Dù đã biến từ mèo thành thiếu niên, Tiểu Ngoan vẫn phải đưa tay trước khi cầm núʍ ѵú giả và mυ"ŧ một cách mãn nguyện.

Cố An trầm ngâm nhìn bóng lưng của người đàn ông, trong lòng mơ hồ nảy ra một suy đoán ...

Tuy nói vóc dáng Tiểu Ngoan còn nhỏ như cũ, có thể bị Cố An ôm gọm vào trong ngực, nhưng bộ dáng cậu như chừng mười lăm, mười sáu tuổi, không thể chen chúc một giường với mình, cho nên tối hôm đó Cố An dọn ra một cái phòng.

Lúc đầu khi anh bảo cậu phải ngủ một mình, thằng nhỏ không nói gì chỉ chớp đôi mắt tròn xoe nhìn anh một cách đáng thương. Cố An chỉ có thể an ủi một số điều tốt đẹp, lại chột dạ hỏi cậu xem cậu có phải là một con mèo con ngoan ngoãn hay không.

Tiểu Ngoan chỉ có thể mếu máo cố nén nước mắt, gật đầu nói rằng mình là một chú mèo con ngoan ngoãn nghe lời, được dỗ dành tới nằm trên giường.

Cố An kể cho cậu nghe rất nhiều truyện xưa, và chỉ trở về phòng khi cậu buồn ngủ đến mức nhắm mắt lại. Ai biết rằng vừa mới tắt đèn, nhắm mắt lại, cánh cửa phòng đã bị người nhẹ nhàng mở ra. Cố An mở mắt không khỏi ngạc nhiên thì thấy anh chàng đi chân trần lẻn vào, thành thạo chui vào ổ chăn rồi thu mình vào trong lòng ngực mình.

Con mèo nhỏ này còn nói rất biết nghe lời! Cố An thở dài trong lòng nhưng không nói lời nào, vòng tay ôm chặt lấy cậu bé, ôm cậu vào lòng ngủ...

Ngày hôm sau, Cố Khanh nhìn thấy hai người cùng nhau ra khỏi phòng, tuy rằng anh không nói gì, nhưng sắc mặt của anh thay đổi rõ ràng. Trong lòng Cố An muốn cười một tiếng, cố ý nói với anh: “Thằng nhóc này bám riết không chịu ngủ.” Nhìn sắc mặt người đàn ông càng lúc càng đen, anh nghẹn cười đi tới phòng bếp để làm bữa sáng.

Cuộc sống của mèo con đã thay đổi rất nhiều sau khi biến thành thiếu niên, cậu đã tự học cách ăn uống và tắm rửa, những câu nói được ngày càng dài hơn, và cũng đổi cách xưng hô dành cho Cố An chuyển từ “Chủ nhân” thành "anh trai". Nhưng điều vẫn không đổi là cậu vẫn thích đòi uống sữa như trước, trong lúc xem tivi thì phải vuốt tóc, thích làm nũng, ôm ấp hôn hít còn muốn cùng nhau ngủ.

Tất nhiên, Tiểu Ngoan vẫn cứ sợ hãi Cố Khanh lạnh lùng, hơn nữa cậu từ chối gọi Cố Khanh là anh trai.

Cố An đã từng hỏi Tiểu Ngoan tại sao lại sợ anh ấy đến vậy, thì anh chàng lại nhìn xung quanh thật cẩn thận và khi chắc chắn rằng Cố Khanh không có ở đó mới ghé vào tai anh thì thầm: "Anh ấy hung dữ quá..." Có vẻ như bị gợi lên những ký ức tồi tệ, cậu lại cụp mắt xuống và nói: "Anh ta không thích em ..."

Trong lòng Cố An biết rõ rằng nếu anh mình không thích thì ban đầu Cố Khanh sẽ không đồng ý đưa Tiểu Ngoan về nhà...

Cố An cũng nghĩ ra nhiều cách để xoa dịu mối quan hệ giữa hai người.

Mỗi khi Tiểu Ngoan hôn nhẹ Cố An, khuôn mặt vô cảm của Cố Khanh sẽ khó coi thêm một chút. Cố An làm như không thấy, hôn một cái thật mạnh ở trên má Tiểu Ngoan, nhiệt độ không khí xung quanh anh lạnh đi vài độ, nhưng người đàn ông này vẫn im lặng như cũ, phép khích tướng không có tác dụng. Sau đó, anh nói rằng anh đang bận và yêu cầu Cố Khanh cho Tiểu Ngoan bú sữa và dỗ cho anh chàng ngủ. Nhưng mặt anh vẫn lạnh như gương mặt trên quân bài Poker khiến người sợ hãi và khóc không hiểu sao, nên cuối cùng anh vẫn phải dỗ dành cậu một hồi lâu.

Cố An vừa bất lực lại lo âu, trong lòng mang theo mối hận rèn sắt không thành thép đối với anh trai.

Hôm đó Cố An đang chuẩn bị bữa trưa trong phòng bếp, có lẽ Cố Khanh lại thức khuya đêm qua nên đến giờ vẫn chưa thức dậy. Anh vừa muốn vào phòng gọi anh trai dậy nhưng đột nhiên anh đổi ý, nói với Tiểu Ngoan đang ngồi xem tivi trong phòng khách: "Bé cưng... anh trai đang nấu ăn không đi được, em có thể đi kêu Cố Khanh thức dậy và ăn cơm không?"

Thiếu niên có chút do dự, rụt rè nhìn Cố An: "Anh trai... Em sợ..."

Cố An quyết tâm, giả vờ không thèm để ý mà cười nói: “Bé cưng ngoan, làm ơn giúp anh đi."

Tiểu Ngoan đành phải gật đầu, rón ra rón rén bước đến cửa phòng của Cố Khanh, sau một thời gian dài chuẩn bị tinh thần, cậu mới ngập ngừng phát ra một vài tiếng nói không thể nghe được: "Chủ nhân ... dậy đi..." Đừng nói là cửa phòng đóng chặt, cho dù mở cửa cũng có thể không nghe thấy.

Cố An ở một bên nhìn lén, không khỏi mỉm cười và nói: “Bé cưng, nói như vậy không thể nghe nha!” Tiểu Ngoan đành phải mở cửa và bước vào phòng của Cố Khanh.

Người đàn ông vẫn đang ngủ say, chiếc chăn bông chỉ che nửa người dưới của anh ta. Anh ta mặc một bộ đồ ngủ bằng vải bông màu đen, đầu tóc hơi rối bù nhưng lại không còn dữ tợn như mọi khi, lúc này Tiểu Ngoan mới thả lỏng một chút rồi tiếp tục tiến lại gần giường nói: “Chủ nhân... dậy đi..."

Người bên kia vẫn không có phản ứng, thiếu niên ngoái đầu lại nhìn về phía cửa, nhưng không thấy Cố An đi theo. Cậu đứng ở bên giường một lúc không khỏi chân tay luống cuống, run rẩy duỗi ngón tay ra, chọc nhẹ vào móng tay Cố Khanh, kêu lên một tiếng yếu ớt: "Chủ nhân ... sắp ăn cơm rồi ... Nên rời giường nha!” Ai ngờ lời nói còn chưa nói xong thì người đàn ông đã bất ngờ kéo cậu vào trong lòng ngực.

Tiểu Ngoan sợ tới mức trái tim đập "thình thịch" không ngừng, hai mắt nhắm chặt hồi lâu mới dám mở ra, nhưng lại nhìn thấy Cố Khanh dựa vào vai mình, vẫn đang nhắm mắt ngủ...

Tiểu Ngoan sững người không dám nhúc nhích, ngơ ngác nhìn khuôn mặt người đàn ông đang nhìn gần trong gang tấc. Trong lúc sợ hãi, cậu nhận ra rằng chủ nhân cũng rất đẹp trai...

Hồi lâu sau người đàn ông cũng không có đáp lại, cổ của cậu đau đến mức chịu không nổi, đành phải mở miệng gọi anh: "Chủ nhân ..." Cố Khanh trở mình đè người cậu ở dưới thân, nghiêng người dựa vào hõm vai cậu, sau khi khịt mũi vẫn không mở mắt như cũ: "Hừm ..." Giọng nói trầm thấp khàn khàn, mang theo cảm giác lười biếng gợi cảm.

Hơi thở nóng rực phun lên trên cái cổ non mềm, hô hấp của thiếu niên càng lúc càng gấp gáp: "Hừ ... dậy ... được không..."

Cố Khanh từ từ mở mắt ra, nhìn thấy thiếu niên nhíu mày ở dưới thân, hai má ửng đỏ, lúc này anh mới hoàn toàn tỉnh táo. Anh đang mặc bộ đồ ngủ mèo con do Cố An mua cho, dưới ngực Cố Khanh hơi rộng mở một chút, lộ ra bờ vai trắng nõn và xương quai xanh tuyệt đẹp. Cố Khanh chỉ cảm thấy một luồng nhiệt nóng ập đến dưới người...

Tựa hồ đã nhận ra điều gì đó, cậu chỉ lộ ra vẻ khó hiểu, Cố Khanh lập tức đứng dậy tránh sang một bên.

Cậu vốn muốn hỏi xem vừa rồi vật cứng rắn dưới bụng là cái gì, nhưng Tiểu Ngoan vẫn có chút sợ anh, cắn môi không hỏi mà nhanh chóng nói: "Anh trai nói dậy ăn cơm tối." rồi chạy ra khỏi phòng ngủ.

Bởi vì cậu đã hoàn thành nhiệm vụ quang vinh nên cậu đã xin Cố An cho hai nụ hôn như một phần thưởng! Cố An vuốt tóc cậu tỏ vẻ rất hài lòng. Anh đã lo lắng về việc phải đi tham gia hội thảo ở những nơi khác trong hai ngày, nhưng bây giờ có vẻ như không khó tưởng tượng khi để anh trai chăm sóc Tiểu Ngoan vài ngày ...