Quyển 2 - Chương 1

Truyện 2: Học sinh công bị ép khô

Quần áo rơi loạn đầy đất, khăn phủ giường lây dính vệt màu trắng không rõ đã khô cạn, trong không khí cũng tràn ngập mùi xạ hương mập mờ, rõ ràng là cảnh tượng sau khi hoan ái xong.

Trong phòng ngủ yên tĩnh vang lên tiếng khóc thút thít nức nở, cậu bé với gương mặt đầy nước mắt, thân mình cao lớn trần trụi đang cuộn lại ở góc giường, cả người trần trụi chỉ có bộ phận tư mật được chăn miễn cưỡng che lại. Hai tay cậu ôm đầu gối uất ức lên án cái gì đó: “Hu Hu Hu, không phải đã nói chỉ làm một lần sao… Tên lừa gạt… Hu Hu Hu…”

Người đàn ông đẹp trai ngồi dựa ở mép giường hít một hơi thuốc thật sảng khoái, dường như anh đã quá quen với những cảnh tượng như vậy nên không giải thích được. Mặc dù cơ thể trần trụi nhưng anh không có một chút xấu hổ hay khó chịu nào.

Tiếng nức nở trong phòng kéo dài rất lâu, người đàn ông thở dài bóp tắt nửa điếu thuốc còn lại trên tay, ném vào gạt tàn rồi đứng dậy đi về phía cậu bé, mặc cho tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng theo bước chân của người đàn ông trào ra khỏi huyệt khẩu.

"Anh không nhịn xuống được... Ngoan... lần sau nhất định sẽ không xảy ra chuyện ..." Người đàn ông vuốt tóc cậu, dịu dàng hôn lên khóe môi cậu. Trong giọng nói không có ăn năn chút nào, ngược lại càng giống như đang dỗ dành hơn.

Cậu bé đang khóc vốn là một người dễ an ủi, sau khi cậu nghe lời anh nói liền ngoan ngoãn gật đầu, nghẹn ngào lau nước mắt, sau đó người đàn ông liền bế cậu lên đi vào phòng tắm rửa sạch sẽ thân thể...

Tiếng ve vang rân ran vào buổi trưa hè, chiếc quạt trần quay tròn trên cao phát ra tiếng ồn ào, trên bảng đen đầy những ký hiệu hàm số và những phương trình phức tạp. Tất cả những điều này dường như đã tạo ra một hiệu ứng thôi miên hiệu quả. Mặc dù bây giờ đã là học kỳ hai của năm cuối cấp ba căng thẳng, nhưng bọn học sinh vẫn mơ màng buồn ngủ như cũ, thậm chí vài nam sinh ở hàng ghế sau còn gục đầu trên bàn và mơ những giấc mơ đẹp.

Chỉ có một cậu bé đang ngồi thẳng tắp, đôi mắt chăm chú theo dõi chữ viết của người đàn ông trên bảng đen — chính xác mà nói, cậu ta nhìn chằm chằm vào những ngón tay có khớp xương rõ ràng đang viết chữ trên bảng đen, tay áo cuốn lên để lộ ra cánh tay xinh xắn trắng nõn.

Cậu lặng lẽ nhìn thầy thế này, đã là năm thứ ba rồi.

Đây là lớp học đầu tiên mà người đàn ông này nhận sau khi tốt nghiệp đại học. Tuy lớp của anh luôn duy trì kỷ luật tốt hơn nhiều giáo viên cũ khác, nhưng không phải bởi vì anh quá nghiêm khắc.

Ba năm trước, người đàn ông này lần đầu tiên đứng trên bục giảng với tư cách là một giáo viên. Người đàn ông này có vẻ ngoài hiền lành, đẹp trai, trong mắt học sinh thuộc loại dễ khi dễ. Thứ nhất thầy không có nhiều kinh nghiệm giảng dạy, thứ hai là thầy cũng chỉ lớn hơn bọn học sinh vài tuổi, luôn có một vài nam sinh ham vui phá rối trật tự lớp học để gây rối. Ngay cả khi thầy mắng một vài câu để khiến họ yên lặng thì nó cũng không có tác dụng gì.

Người đàn ông có chút xấu hổ ở trên bục giảng, đang nghĩ làm thế nào thì đột nhiên nghe thấy một tiếng "bốp!", Cả lớp vốn đang ồn ào lập tức im lặng như tờ. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía bạn học sinh nam ngồi ở góc sau.

Thân hình bạn học sinh nam cao lớn, có thể thấy cậu cao hơn hẳn các bạn nam trong lớp kể cả khi ngồi. Các đường nét trên gương mặt đẹp như được điêu khắc tỉ mỉ, trên khuôn mặt cậu truyền ra cảm giác không giận mà uy nghiêm. Đôi mắt sâu thẳm của cậu đang nhìn vào số ít những người đang đi đầu làm ầm ĩ, trong tay cậu còn cầm cuốn sách vừa được đập mạnh trên bàn.

“Yên lặng nghe giảng bài.” Bạn học sinh nam nhẹ nhàng nói, sau đó cúi đầu, cẩn thận lật cuốn sách toán sang trang đầu tiên. Bọn học sinh cũng hoàn hồn lại, từng người mở sách ra nhìn lên bảng đen. Đám con trai nghịch ngợm trước đó còn vò đầu bứt tai, ngủ gật ở trên ghế, cũng không nói gì.

Tiếng chuông tan học vang lên sau khi hết giờ học, người đàn ông bước đến bên bàn của bạn học sinh nam và mỉm cười để bày tỏ lòng biết ơn của mình với cậu.

Bạn học sinh nam cúi đầu không nói gì nhưng hai tay cậu nắm chặt vào nhau giấu trong túi áo đồng phục. Thậm chí nhiều năm sau thì cậu vẫn nhớ cảm giác hai má mình nóng bừng và nhịp tim của cậu đập tăng tốc dữ dội vào lúc đó.

Kể từ ngày đó, dường như cậu có thêm nhiệm vụ duy trì kỷ luật của lớp toán. Cậu không dám đến văn phòng để hỏi thầy một câu không biết, nhưng sẽ đến văn phòng giúp thầy sau khi lớp trưởng đã thu bài tập toán về nhà, chỉ để có cơ hội nhìn thầy một cái. Có khi vắng người mất mấy tiết học nhưng trước giờ học toán cũng không bao giờ quên lau bảng đen sạch sẽ, cho đến khi tiếng chuông vào lớp vang lên thì người đàn ông đó mới lấy lại tinh thần. Điểm của cậu trong mỗi môn học hầu như không thể coi là xuất sắc, nhưng toán học luôn đặc biệt đứng đầu. Tuy tổng điểm xếp hạng không quá cao, nhưng toán học lại có thể cao hơn học sinh đứng đầu ...

Có vẻ như chỉ cần có liên quan đến nam giới, anh ấy sẽ quan tâm - tốt hơn là nói rằng anh ấy chỉ quan tâm nếu nó liên quan đến nam giới. Cũng giống như buổi họp lớp đầu tiên của năm đầu tiên trung học, thầy hiệu trưởng yêu cầu mọi người viết ra lý tưởng của mình và cho vào phong bì, sau đó gửi cho mọi người khi tốt nghiệp. Anh ấy không ngần ngại trước trí tưởng tượng hoang mang hoặc bối rối của mọi người.

Viết ra lý tưởng của bạn:

Tôi muốn trở thành một giáo viên dạy toán giống như thầy ấy, một giáo viên dạy toán trong trường của chúng ta. Vì tôi có thể ở cùng văn phòng với thầy ấy, và tôi có thể nhìn thấy thầy ấy mỗi ngày.

Ba năm trôi qua nhanh chóng, cậu đã không nhìn thấy chữ viết của mình trên bảng đen, nhưng cậu nhận thấy rằng cậu không còn có thể ngồi trong lớp và nghe giảng.

Trong bữa tiệc tốt nghiệp, tiếng cười, tiếng khóc và tiếng gào hét cảm ơn rất nhiều. Tất cả mọi người đều nâng ly chúc mừng thầy, ôm thầy và nói với thầy lòng biết ơn và lời xin lỗi trong ba năm qua. Chỉ có một chàng trai duy nhất đang ngồi trong góc một mình, uống rượu một mình và lạnh lùng quan sát. Dường như chỉ cần cậu không khóc, không ôm, không cảm ơn thầy thì cậu sẽ không xa cách với thầy.

Sau khi uống không ít rượu do học sinh mời và xoa dịu một lúc, cuối cùng người đàn ông cũng có thể lấy lại được hơi thở, ngẩng đầu nhìn bóng dáng quen thuộc rồi bước nhanh vào góc đường.

Chàng trai đẩy chai rượu đã cạn ra, dường như muốn uống tiếp nhưng chai rượu trên tay đã bị thầy lấy mất. Cậu sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt, tự hỏi liệu mình có nhận ra đó là ai không.

“Đi thôi, thầy đưa em về nhà.” Người đàn ông vuốt tóc cậu và nói nhỏ. Thiếu niên đột nhiên ôm chặt lấy eo thầy, như thể người trước mặt sẽ biến mất ngay khi cậu buông ra, trong miệng kiên trì lẩm bẩm: "Tôi sẽ không đi ... Tôi sẽ không đi ... Tôi sẽ không tách rời..."

Bộ dạng tội nghiệp khiến người đàn ông cảm thấy đau đớn nhưng khóe môi lại hơi cong lên. Trong khi vuốt má cậu, thầy nói: “Được ... Không xa rời nhau."

Người đàn ông bắt taxi và đưa cậu trở về nhà của mình. Chàng trai say khướt nắm lấy tay anh, ôm chặt lấy anh. Anh ta không chịu buông ra đi cho đến khi vào nhà.

"Ngoan... trước tiên buông tay."

Cậu bé vùi đầu ở trước mặt anh và không nói lời nào. Bởi vì cậu cao hơn người đàn ông rất nhiều, nên có chút khó xử khi duy trì tư thế này, nhưng cậu không quan tâm chút nào.

“Ngoan … anh sẽ không rời đi, chúng ta đã về đến nhà rồi.” Cậu thiếu niên vẫn không chịu buông tay.

Người đàn ông không còn cách nào, vì mềm không được liền thay đổi giọng điệu, lạnh lùng hỏi: "Vừa mới tốt nghiệp liền không nghe lời thầy sao?"

"Tôi vâng lời ... Hu hu, thầy đừng đi……” Cậu thiếu niên bỗng nhiên nghẹn ngào mở miệng, ngẩng đầu khi đã rơi lệ đầy mặt.

Làm sao một người đàn ông có thể không cảm thấy đau lòng.

Cậu thiếu niên luôn im lặng và sống nội tâm trong suốt ba năm. Ngay cả người ít biểu hiện cũng khóc như một đứa trẻ vào thời điểm này.

Cậu thiếu niên lau giọt nước mắt và bẽn lẽn vuốt ve m-o trên khuôn mặt người đàn ông, ngay cả khi cậu say rượu, động tác cậu vẫn di chuyển một cách thận trọng. Cậu nhìn người đàn ông đó một cách si ngốc, ánh mắt si mê hệt như khi cậu nhìn anh mỗi ngày trong quá khứ, nhưng cuối cùng hôm nay cậu lại nói ra câu nói giấu kín trong lòng suốt ba năm: "Thầy, em thích thầy. Từ ngày đầu nhìn thấy thầy, em rất thích thầy...” Trong giọng nói của cậu mang theo tiếng khóc nức nở, trong mắt đỏ hồng hiện lên vẻ cầu xin: “Đừng rời xa em ... Xin thầy... đừng rời xa em ... Hu hu hu...”

Trong mắt của người đàn ông nhất thời có những giọt nước mắt, anh vuốt tóc của cậu, nhưng nơi khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười trong trẻo.

“Đồ ngốc… làm sao mà bỏ được.” Người đàn ông nhẹ nhàng lau nước mắt, khẽ thì thầm vào tai cậu: “Thầy vẫn luôn đợi em…”

Nói xong, anh vòng tay qua cổ cậu và chủ động phủ lên môi cậu...

Sáng hôm sau, cậu từ từ tỉnh dậy, nhưng khi cậu mở mắt ra đã thấy người thầy kính yêu của mình đang nằm trong vòng tay cậu, mỉm cười với cậu.

Cậu nghĩ đây chắc là một giấc mơ... Cậu ước gì mình không bao giờ có thể tỉnh lại ...