Quyển 5 - Chương 12

Chương 12

Hoài Hạ trở lại phòng học thì thấy Diệp Hằng đang đứng ở cửa, cậu ta đang cầm vở ngữ văn trong tay, gần như tựa cả người vào cánh cửa.

Chắc Diệp Hằng lại làm chuyện gì đó nên bị phạt đứng rồi. Tuy rằng các bạn học đều đang lớn tiếng đọc diễn cảm học thuộc lòng, nhưng thầy Vương lại chắp tay đi vòng xung quanh kiểm tra, cho nên Hoài Hạ cũng không dám hỏi cậu trước mặt nhiều người như vậy. Ngay khi ánh mắt cậu đối diện với Diệp Hằng thì cậu liền cúi đầu xuống. Hoài Hạ muốn vào lớp nhưng lại bị chặn ở cửa, Diệp Hằng vẫn đang giả vờ đọc sách.

“《 ngư ngã sở dục dã 》, Mạnh Tử. Ngư, ngã sở dục dã, hùng chưởng, diệc ngã sở dục dã……”

Hoài Hạ kéo ống tay áo của cậu: “Cậu… Cậu tránh ra một chút đi……”

“Nhị giả bất khả đắc kiêm, xả ngư nhi thủ hùng chưởng giả dã……” Diệp Hằng thờ ơ không nhúc nhích, cậu ta dùng đôi mắt chứa ý cười nhìn chằm chằm vào cậu, vững vàng đứng ở giữa chặn đường. Hoài Hạ biết cậu ta cố ý, cậu tức giận trừng cậu ta một cái, sau đó dùng sức đẩy mạnh Diệp Hằng vào trong.

“Sinh, diệc ngã sở dục dã; nghĩa, diệc ngã sở dục dã. Nhị giả bất khả đắc kiêm, xả sinh nhi thủ nghĩa giả dã……” Hành vi lúc này của Diệp Hằng chẳng khác nào mấy đứa bé trong nhà trẻ! Mặc cho Hoài Hạ dùng sức đẩy như thế nào thì cậu ta vẫn đứng bất động tại chỗ như núi và đọc sách với nụ cười không đứng đắn trên khuôn mặt.

Mấy người thích làm việc riêng trong lớp nhanh chóng chú ý tới, bọn họ hứng thú nhìn về phía cửa xem náo nhiệt.

Hoài Hạ xấu hổ khi bị người khác nhìn như vậy, cậu nghiêng người muốn chen qua cái khe bên cạnh cậu ta để đi vào. Đột nhiên Diệp Hằng cũng xoay người lại, cậu ta dùng một tay chắn đường, chặn cậu ở trước cửa, thế nhưng tay kia lại trắng trợn táo bạo đánh một phát vào mông cậu.

Hạ Hoài bị dọa mà run lên một cái, sau đó vừa thẹn vừa tủi thân chỉ trích cậu ta: “Cậu... Cậu là đồ không biết xấu hổ……”

Diệp Hằng vẫn đứng đó với bộ dáng lưu manh kia, cậu ta cong môi lại gần, tiếp tục nói: “Da mặt, là thứ tôi cần, lớp trưởng nhỏ, cũng là người tôi cần; nhưng nếu không thể đồng thời có được cả hai, thế thì tôi chọn lớp trưởng nhỏ thay cho da mặt!”

Tại sao cậu ta có thể….. Bày ra dáng vẻ này trước mặt các bạn chứ!

Hai má và vành tai của cậu nháy mắt đỏ như nhỏ ra máu, Hoài Hạ xấu hổ đến mức sắp muốn khóc. Người nhìn về phía cửa xem náo nhiệt cũng càng lúc càng nhiều. Họ chỉ cho là Diệp Hằng đang bắt nạt lớp trưởng, vậy nên cũng bắt đầu ồn ào mà cười lên. Lúc này thầy chủ nhiệm Vương Hạo mới chú ý tới động tĩnh ở cửa, ông thầm nghĩ mấy tên nhóc xúi quẩy này không thể không bớt lo một giây một phút nào được!

“Diệp Hằng!!! Có phải em chê hai nghìn chữ quá ít đúng không?!! Nhanh chóng đứng ra ngoài cửa cho thầy!!”

“Không ạ……” Diệp Hằng đáp lại một câu, lúc này cậu ta mới miễn cưỡng dời vị trí, sau đó mỉm cười nhìn Hoài Hạ đang chạy nhanh về chỗ ngồi.

Khi ánh mắt sắc bén của giáo viên chủ nhiệm dời đi, Diệp Hằng lại móc cái cục gạch nhỏ của mình ra nhắn tin cho Hoài Hạ:

Không tức giận chứ? Vừa nãy tớ nhìn thấy cậu sắp muốn khóc luôn rồi đấy, chậc chậc……

Bàn học truyền đến tiếng rung, Hoài Hạ lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua. Cậu dùng một cuốn sách che người mình lại, một tay lại cho xuống gầm bàn, lén lút cúi đầu ấn phím:

Người ta mới không thèm khóc! Hừ, cậu là quỷ ấu trĩ! ╭(╯^╰)╮

“Tích tích…” Vừa gửi tin nhắn qua một lúc thì điện thoại lại bắt đầu rung lên:

Không khóc là tốt. Nếu không tớ sẽ……

Trong lòng Hoài Hạ ngọt ngào, khóe miệng bất giác nở nụ cười thẹn thùng. Tuy rằng biết Diệp Hằng muốn nói là cậu ta sẽ áy này và đau lòng, nhưng cậu vẫn không nhịn được mà hỏi cậu ta:

Hửm…… Sẽ như thế nào hả?

Không quá ba giây, điện thoại lại nhận được tin nhắn mới, chỉ có ba chữ ngắn ngủn:

Muốn làm với cậu.

!!!

Tên này căn bản đã hoàn toàn đen tối rồi! Hoài Hạ nặng nề mà ấn phím, cậu gửi tin nhắn cuối cùng đi, sau đó thở phì phì rồi nhét điện thoại vào cặp sách:

o(≧口≦)o ghét cậu nhất!

Kỳ thi giữa kỳ vừa mới kết thúc, học bổng sẽ được trao cho những học sinh đứng đầu trong mỗi kỳ thi chính trước mặt tất cả các học sinh khác trên sân khấu. Mục đích chính là khích lệ mọi người noi gương và học hỏi các bạn học sinh chăm chỉ học tập! Hiệu trưởng sẽ lấy một tiết tự học vào buổi chiều cho mọi học sinh năm hai tập hợp ở sân thể dục, sau đó sẽ phát giấy khen và học bổng. Người đứng đầu sẽ được ba nghìn tệ, sau đó năm hạng thấp hơn theo thứ tự sẽ giảm năm trăm. Từ hạng sáu đến hạng mười sẽ được trao năm trăm tệ.

Trước kia chỉ cần cả lớp xếp hàng thì Diệp Hằng sẽ đứng cuối vì cậu ta là người cao nhất lớp, còn Hoài Hạ đứng ở hàng đầu. Trong khoảng thời gian trước, không biết cọng dây thần kinh nào của Diệp Hằng bị đứt, lúc nào kéo cờ cậu ta cũng phải đứng gần Hoài Hạ, đột ngột lại có người cao chót vót đứng giữa hàng khiến cho mọi học sinh và giáo viên nhìn cậu ta bằng ánh mắt kỳ lạ. Vì vậy Hoài Hạ cũng không còn cách nào khác, cậu chỉ đành phải kéo Diệp Hằng đứng hàng cuối với mình.

“Hạng mười —— lớp mười một năm hai, Vương Duệ Tinh, 673 điểm! “ Hiệu trưởng báo tên và điểm qua microphone, học sinh được điểm danh chạy lên trên sân khấu.

“Kéo khóa áo lên…… Đúng, cả cổ áo nữa, rất có tinh thần.”

Ba người đứng đầu trong mỗi kỳ thi về cơ bản cũng đã được xác định rồi, đứng trên sân khấu nhận giấy khen và tiền thưởng cũng là chuyện thường ngày. Vốn dĩ Hoài Hạ cũng đã quen nên không có cảm giác gì, nhưng lúc này Diệp Hằng lại cẩn thận chỉnh quần áo cho Hoài Hạ, việc này khiến cậu có hơi khẩn trương.

Mà Diệp Hằng còn kích động hơn cậu mấy lần, kém chút nữa là kéo cậu đến đứng trước mặt giáo viên và học sinh rồi nói bạn lớp trưởng nhỏ nhà anh xếp hạng ba! Trâu quá ấy chứ!

“Hạng năm —— Lớp mười sáu năm hai, Cát Tiểu Mẫn, 682 điểm!”

Hiệu trưởng vừa nói xong tên một người thì ngừng một lúc, ông làm vậy chính là để các bạn học sinh ở đây nhiệt liệt vỗ tay chúc mừng. Nhưng dưới sân khấu lại có người nói chuyện phiếm, có người sững sờ, cũng có người đứng mà ngủ gà ngủ gật, chỉ có tiếng vỗ tay thưa thớt yếu ớt vang lên.

“Hạng ba —— Lớp sáu năm hai, Hoài Hạ, 689 điểm!”

Diệp Hằng nhìn theo Hoài Hạ đang chạy chậm tới chỗ sân khấu, cậu ta đứng phía dưới vừa vỗ tay thật mạnh, vừa hô lớn khen: “Giỏi quá!”

Những người đứng ở hàng phía sau nghe thấy tiếng, toàn bộ quay đầu lại nhìn. Vĩ Ca, Hầu Nhi, những người trong lớp có quan hệ tốt với Diệp Hằng và đội bóng rổ nào dám chậm trễ, bọn họ dùng toàn lực vỗ tay hoan hô huýt sáo. Những người khác không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng nhìn thấy bên kia làm vậy, không hiểu sao cũng vỗ tay theo. Toàn bộ sân thể dục nháy mắt vang dội tiếng vỗ tay như sấm.

Hiệu trưởng bị cảnh tượng này làm cho cảm động mà lệ nóng doanh tròng. Đúng thật là ba hạng đầu mới có sức thuyết phục khích lệ mọi người mà! Hiệu trưởng cho rằng cuối cùng các bạn học đã bốc cháy lên ý chí chiến đấu, thầy mạnh mẽ báo tên và điểm của hạng hai, nhưng hình ảnh nhiệt tình vừa lướt qua trong giây lát kia lại nháy mắt trở lại tình cảnh quạnh quẽ trước đây.

Hiệu trưởng: “……”

“Các bạn học sinh đang ngủ gật trong giờ phút này, các bạn sẽ có một giấc mơ; còn những bạn học sinh đang học tập bây giờ, các bạn sẽ thực hiện được giấc mơ của mình….. Chỉ cần việc học không ngừng, các bạn sẽ học đến lúc chết mới thôi!”

Sau khi phát xong học bổng, hiệu trưởng lại đứng trên sân khấu nói mấy lời khẳng khái động viên nhàm chán. Diệp Hằng thưởng thức tấm bằng khen của Hoài Hạ, tay cậu ta nâng lên mà sợ vò nát. Hoài Hạ nhìn bộ dáng của cậu ta mà muốn cười, nhưng trong lòng là sự ấm áp nói không nên lời.

Hoài Hạ quay đầu lại, nhỏ giọng cười, nói: “Vừa rồi cậu thật ngốc! Lại còn một mình đứng dưới vỗ tay lớn như thế!”

Diệp Hằng tiến lên một bước đứng sát vào Hoài Hạ, cố ý đặt cằm mình lêи đỉиɦ đầu cậu. Cậu ta vươn tay phải niết một bên má của cậu, nói nhỏ: “Đồ vô lương tâm, chồng đã ra sức bày trận cho cậu mà còn chê chồng cậu ngốc à!”

Hoài Hạ cười muốn tránh thoát, nhưng cũng không dám làm ra động tĩnh quá lớn, cho nên hồi lâu cũng chưa tránh ra.

Hầu Nhi và Vĩ Ca đang đứng trước Hoài Hạ vẫn luôn nhìn hai người bọn họ, vừa nhai kẹo cao su vừa lắc đầu, phát ra tiếng ‘chậc chậc’ rồi bóp cổ tay thở dài: “Ài! Cong cong……”

Da mặt Hoài Hạ mỏng, tuy rằng biết hai người bọn họ đang nói đùa nhưng vẫn có chút ngượng ngùng. Diệp Hằng giương mắt trừng lại, hai người kia mới chậm rãi quay đầu lại: “Chậc… Còn không cho người ta nhìn!”

Đuổi được hai cái bóng đèn kia đi, Diệp Hằng lại biến trở về bộ dáng cà lơ phất phơ: “Lớp trưởng nhỏ, cậu xem, cậu được khen ngợi lại còn được tặng giấy khen. Nói thế nào thì tớ cũng có chút tiến bộ, có phải cậu cũng nên cho tớ chút phúc lợi hay không?”

Hoài Hạ đỏ mặt gật đầu: “Ừm...... Tớ cũng muốn đưa cho cậu quà……”

Vốn Diệp Hằng cũng chỉ là đang tâm huyết dâng trào muốn về nhà cởi sạch rồi xin cơ hội sờ đùi và mông của bạn lớp trưởng nhỏ, sau đó nhân cơ hội nếm chút thịt. Ai ngờ Hoài Hạ thật sự có chuẩn bị quà cho mình, vậy nên đương nhiên cậu ta mừng rỡ như điên.

“Hửm? Là cái gì?!”

“Ừm...... Bí mật! Không nói cho cậu biết trước.”

Thấy bộ dáng Hoài Hạ cụp mắt xấu hổ, Diệp Hằng tốt bụng không gặng hỏi cậu nữa, nhưng vẫn tiếp tục suy nghĩ mấy chuyện đen tối……

Có khả năng bạn lớp trưởng nhỏ sẽ đến nhà cậu. Hoài Hạ sẽ trần như nhộng mà bò lên giường cậu, kê kê nhỏ của cậu ta cũng sưng lên, sau đó vô cùng đáng thương mà cọ xát hai chân, rồi nhỏ giọng khóc nức nở cầu xin cậu: Anh ơi…… Em khó chịu quá…… Ưm a…… Anh cho Bé Hạ được không……

Nhưng sau khi suy nghĩ lại, theo tính cách nhút nhát và dễ thẹn thùng của Hoài Hạ thì chắc hẳn chuyện đó sẽ không xảy ra…… Có thể là dùng tay loát cho mình! Đúng rồi, lần trước cậu đã hỏi qua, chờ sau khi bệnh của cậu ta đỡ hơn thì cậu ta sẽ dùng tay làm cho cậu một lần. Lúc đó Hoài Hạ cũng gật đầu đồng ý rồi. Nhưng sau đó cậu ta lại ngủ thϊếp đi, cũng chẳng biết còn nhớ rõ không……

“Thứ bảy này sẽ họp phụ huynh! Các em nhớ về nhà báo cho ba mẹ mình biết, thầy hy vọng tất cả phụ huynh có thể cố gắng tới họp! Nếu thật sự bận thì có thể gọi điện thoại cho thầy…… Thầy nói đến đây thôi, các em thu dọn sách vở rồi về nhà đi!”

Diệp Hằng hao hết tâm tư suy nghĩ nửa ngày, giây cuối cùng trước khi tan học còn đang nghĩ xem Hoài Hạ muốn đưa cho mình cái gì —— thẳng đến lúc Hoài Hạ dẫn cậu tới trước nhà sách Tân Hoa, trong lòng Diệp Hằng đột nhiên hơi lộp bộp.

Quả nhiên, Hoài Hạ dẫn cậu tới tầng năm khu ‘Sách giáo khoa cấp ba’, mặt mày hớn hở chỉ vào một loạt sách ‘Phương pháp tư duy khéo léo để đạt điểm cao và mô phỏng ý chính’ được trưng bày trên giá sách, trong giọng nói không giấu được sự hưng phấn: “Tớ đã thích bộ sách tham khảo này của thầy Tiết và thầy Vương từ lâu rồi! Nhưng một bộ sáu quyển này có hơi đắt, bây giờ chúng ta đã có tiền! Có thể mua hai quyển! Sau đó chúng ta cùng nhau làm nhé!”

Diệp Hằng nhìn ánh sáng của sự hiếu học ẩn hiện trong mắt Hoài Hạ, trong lòng run bần bật…… Nhưng cuối cùng cậu vẫn ép mình nặn ra một nụ cười, gật đầu, chất phác mà nói tiếng ‘được’.

“Đúng rồi...... Phùng Ngạn Hầu và Trần Vĩ cũng luôn cùng rèn luyện với tớ trong học kỳ này, tớ muốn cảm ơn bọn họ. Chúng ta lại mua thêm một quyển sách tham khảo cho bọn họ được không?”

Diệp Hằng đồng ý, vội vàng phụ họa gật đầu, chọn cho mỗi người bọn họ một quyển dày nhất.

Lúc tính tiền, Hoài Hạ dùng học bổng trả tiền mua sách cho hai người bọn họ, hết mấy trăm tệ, mà sách nặng đến mười mấy cân. Nhưng sách tặng cho mấy người Hầu Nhi thì Diệp Hằng không muốn Hoài Hạ trả.

“Không phải đã nói để tớ đưa tiền sao……” Hoài Hạ nghi hoặc hỏi cậu, duỗi tay qua muốn cầm một ít sách giúp Diệp Hằng. Nhưng Diệp Hằng cũng không đưa, cậu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Tiền của cậu chỉ có thể tiêu cho chồng mình thôi, không cho phép tiêu tiền cho người đàn ông khác! Nghe thấy không!”

“Hừ! Bá đạo!” Tuy ngoài miệng bất mãn nhưng trên mặt Hoài Hạ lại không giấu được ý cười. Cậu đoạt mấy quyển sách khá nhẹ trong chiếc túi mà Diệp Hằng đang xách rồi chạy nhanh về phía trước.

Diệp Hằng bước dài, nhanh chóng đuổi kịp cậu. Bọn họ giống như hai đứa trẻ nhỏ ôm những cuốn sách nặng trĩu, vui đùa ầm ĩ trở về nhà Hoài Hạ.