Quyển 5 - Chương 5

Chương 5: Bắt cóc được một người bạn nhỏ từ đâu đến đây?

Vì kỳ thi tuần này, các bạn trong lớp đều vất vả hơn bình thường rất nhiều. Các bạn đến lớp sớm để đọc thuộc lòng các từ vựng và các bài văn, tạm thời ôm chân Phật trong hai ngày là tốt rồi.

Bởi vì trời mưa nên hôm nay không cần phải kéo cờ, nên đã đổi thành giờ tự học tiếng Anh buổi sáng. Diệp Hằng vẫn đi theo tiếng chuông vào lớp, tự động bỏ qua ánh mắt của giáo viên tiếng Anh hận rèn sắt không thành thép mà bước về chỗ ngồi.

Các bạn học khác thường sợ không kịp giờ nên không đến căng tin, nhưng hàng ngày Diệp Hằng phải ăn sáng trước khi vào lớp, vì vậy lúc trước cậu thường đến trễ bởi vì chuyện này, Hoài Hạ đã nhiều lần trừ điểm hạnh kiểm của cậu ta.

Hoài Hạ đến trường từ sáng sớm, khi Diệp Hằng đi ngang qua, sự chú ý của cậu chuyển sang người cậu ta. Vì thầy đang ở trên bục giảng nên cậu không dám nhìn rõ mà cứ để cuốn sách tiếng Anh trước mặt và dùng khóe mắt lén nhìn theo tay cậu ta.

Dường như Diệp Hằng nhận thấy cậu ta đang nhìn mình, cậu lấy sách ra khỏi túi, liếc nhìn cậu ta với vẻ thích thú. Hoài Hạ nhanh chóng thu hồi ánh mắt, giả vờ chăm chú đọc sách.

Mọi người nhìn chung không có tinh thần tốt vào sáng thứ hai. Diệp Hằng nằm dài trên ghế, ngáp dài và lấy ra một chai sữa có vị dâu từ túi đồng phục học sinh của mình.

Trước đây Hoài Hạ không uống nhiều sữa, và nói với Diệp Hằng không cần luôn mua cho cậu ấy. Nhưng có nói mấy lần cũng không được, sau này cậu cũng chỉ biết ngoan ngoãn uống sạch.

Khuôn mặt Diệp Hằng lại biến thành vẻ lưu manh đó, cậu ta đặt ống hút vào tay cậu, tay phải ôm lấy vai cậu hỏi: "Có nhớ tớ không?"

Hoài Hạ ngượng ngùng nghiêng người và nhìn xuống cuốn sách tiếng Anh. Hai tay cầm bình sữa, ngậm lấy ống hút ngoan ngoãn uống sữa, đỏ mặt không nói lời nào.

Diệp Hằng cũng nghiêng người về phía cậu, dường như tiếp tục khi dễ cậu: “Hả? Có nhớ tớ không?"

Giáo viên dạy tiếng Anh chỉnh lại mắt kính, đôi mắt sắc lạnh quét về góc hàng cuối, bất ngờ vỗ nhẹ lên bục giảng. Giữa ban ngày ban mặt, trước mặt thầy mà đi ức hϊếp lên đầu bạn lớp trưởng!

"Diệp Hằng! Muốn bàn luận về kỳ thi đúng không?! Trò không cần phải đọc thuộc ba bài văn với lớp trưởng, chỉ cần đọc thuộc lòng trước mặt thầy đi!"

Các học sinh xung quanh quay đầu lại với nhau. Hoài Hạ cũng nhìn cậu đầy thông cảm ...?

Diệp Hằng cảm thấy trong mệnh mình đắt tội với giáo viên, cậu không cam lòng quay người lại, bất đắc dĩ nhìn bài văn tiếng Anh.

Giáo viên rời lớp vào cuối giờ tự học sớm, hầu hết học sinh vẫn đang chạy đua với thời gian để xem sách. Diệp Hằng mệt mỏi xem xong, phát ngốc nằm ghé vào bàn học.

Hoài Hạ đặt cuốn sách tiếng Anh xuống bàn và ấn trang cần đọc bằng cái hộp viết. Cậu đưa tay về phía bàn của Diệp Hằng và kéo ống tay áo của cậu ấy.

“Làm sao vậy?” Diệp Hằng khép hờ mắt nhìn Hoài Hạ, lười biếng câu lấy ngón tay của cậu.

Hoài Hạ cúi đầu, từ từ kéo tay phải của Diệp Hằng lên đùi mình. Diệp Hằng mở mắt ra, khó hiểu nhìn cậu, thấy cậu đang dùng những ngón tay trắng mỏng ôm lấy mình.

Diệp Hằng đột nhiên nhớ tới cụm từ được miêu tả trong "khổng tước Đông Nam phi", hình dung câu kia chỉ như tước hành căn.

Hoài Hạ cẩn thận duỗi ngón tay, xoa bóp vị trí hổ khẩu, nhẹ nhàng xoa xoa rồi xoay quanh cổ tay. Cậu ngước mắt lên liếc nhìn đám học sinh xung quanh, phát hiện bên này không ai chú ý tới, nên nhìn Diệp Hằng với đôi mắt đen láy, sáng ngời và trong trẻo kia, trầm giọng hỏi cậu ta: “Tay còn đau không? "

Diệp Hằng chơi bóng chuyền quanh năm, cơ tay rất phát triển, trên người có rất nhiều vết chai, thậm chí có thể nói là thô ráp. Bàn tay của Hoài Hạ rất nhỏ, lòng bàn tay của cậu nhỏ hơn Diệp Hằng một vòng, thậm chí có thể bị bàn tay của Diệp Hằng bao lấy. Ngón tay thon dài xinh đẹp, càng đến đầu ngón tay càng thon thả, làn da trắng nõn tương phản với màu da lúa mạch khỏe mạnh của Diệp Hằng.

Rõ ràng chính là đôi tay mỏng manh muốn người ta nắm trong lòng bàn tay, bảo vệ kỹ càng, nhưng lúc này lại thận trọng và trang nghiêm cầm bàn tay rắn chắc mạnh mẽ của cậu ta, giống như đang ôm bảo bối mỏng manh dễ hỏng.

Diệp Hằng mấp máy môi, nhất thời không biết nên nói cái gì.

"Cổ tay của tớ vẫn còn đau, khi viết chữ cũng đau. Cậu sẽ xoa cho tớ khi đi học hả?"

Chỉ là cậu nói đùa, hóa ra cậu ấy vẫn luôn nhớ ...

“Về sau thầy phạt cậu chép cái gì đó, tớ sẽ giúp cậu viết được không.” Hoài Hạ cau mày xoa bóp tay phải của Diệp Hằng, như đang nói với chính mình: “Dù tớ viết bao nhiêu chữ cũng không đau ... "

Diệp Hằng yên lặng nhìn Hoài Hạ, trong lòng không khỏi cảm thấy bối rối, sững sờ.

Đột nhiên cậu không biết phải đặt Hoài Hạ ở đâu, lại cảm thấy giống như đặt ở nơi nào đều không đúng lắm.

Một lúc lâu sau, Diệp Hằng nói: "Cậu thật ngu ngốc ... Sau này tớ không viết chữ sai nữa là được rồi."

Hoài Hạ chợt nhận ra điều đó và ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt cười cong cong như lưỡi liềm: "Ừ ... Tớ thật ngốc! Về sau tớ sẽ khoanh trước những từ phức tạp, để cậu chú ý hơn khi đọc sách!"

"Được rồi ..." Diệp Hằng nhẹ nhàng vuốt tóc Hoài Hạ, tay phải cầm lấy cây bút khéo léo quay chuyển cho cậu xem: “Tay không đau nữa, thật đấy."

“Ừ!” Hoài Hạ gật đầu, cái miệng nhỏ nhấm nháp ly sữa dâu vừa để lại, rồi lấy sách vở mà hai người sẽ dùng cho tiết học tiếp theo đặt chúng cạnh nhau ở trên bàn. Trên khuôn mặt cậu luôn có một nụ cười nhạt, dường như mỗi một việc nhỏ nhặt như vậy lại khiến cậu rất vui.

Diệp Hằng nằm trên bàn không lên tiếng, chỉ yên lặng nhìn cậu ta. Đột nhiên cậu lại mở lòng bàn tay của Hoài Hạ ra, áp sát vào tay mình và ra hiệu.

“Thật nhỏ.” Cậu nhẹ nhàng nói, bàn tay to bao trọn lòng bàn tay Hoài Hạ.

Hoài Hạ ngồi bất động bên cạnh cậu, để cậu nắm lấy bàn tay nhỏ bé của mình, cúi đầu im lặng. Chỉ có khuôn mặt nóng lên và trái tim không biết nghe lời mà đập thình thịch trong l*иg ngực...

Thời gian của kỳ thi được sắp xếp theo giờ giấc làm bài của kỳ thi tuyển sinh đại học cao đẳng. Họ được chia thành các phòng kiểm tra khác nhau tùy theo lớp của họ, Hoài Hạ thi ở phòng học đầu tiên ở tầng một, còn Diệp Hằng ở phòng học cuối cùng trên tầng bốn. Môn đầu tiên là ngữ văn, và môn cuối cùng là tiếng Anh.

Trong hai ngày đầu diễn ra kỳ thi, Hoài Hạ chưa từng hỏi qua Diệp Hằng xem cậu ta làm bài như thế nào trong kỳ thi mà chỉ nói với cậu ta cách ôn tập môn tiếp theo. Trên thực tế, Diệp Hằng đã quen là một học sinh yếu kém trong bao nhiêu năm qua, từ trước đến nay luôn không có chút hi vọng về điểm số. Cho dù cậu không vượt qua được môn cuối cùng thì cũng hoàn toàn không có khúc mắc vướng bận nào như hầu hết học sinh khác.

Nhìn Hoài Hạ với ánh mắt tò mò, rõ ràng cậu ta giả vờ không thèm để ý về cách mình làm bài kiểm tra. Mặc dù cậu cảm thấy rất buồn cười, nhưng cậu không đành lòng làm hỏng ý định tốt của lớp trưởng nhỏ. Mọi môn học đã được xem xét cẩn thận và nghiêm túc ôn tập.

Sau mỗi kỳ thi lớn, cậu có thể thư giãn một chút, vì tối hôm đó không có bài tự học lại là cuối tuần. Sau khi bài kiểm tra tiếng Anh kết thúc, lớp học tràn ngập tiếng cười ồn ào và tiếng nói của các học sinh giỏi thảo luậ nvề đáp án. Diệp Hằng và Hầu Nhi, Trần Vĩ nói điều gì đó trước khi quay trở lại chỗ ngồi của họ.

Khi thu dọn đồ đạc và chuẩn bị về nhà, rốt cuộc Hoài Hạ không kìm được sự tò mò của mình, vừa thu dọn sách vở vừa ngập ngừng nói nhỏ: "Diệp Hằng, cậu ... làm được bài trong kỳ thi lần này không?"

Diệp Hằng giả bộ cười thần bí nói: "Cậu đoán đi."

Vẻ mặt Hoài Hạ nhìn cậu đầy mong đợi: “Chắc không tồi đâu. Câu hỏi lần này không khó, dạng câu hỏi và kiến

thức cơ bản không quá thiên lệch ... Hơn nữa trong đề toán có một câu hỏi tương tự với câu lần trước cậu hỏi tớ!"

Diệp Hằng gật đầu, ghé sát vào ôm lấy bờ vai của Hoài Hạ: “Bạn lớp trưởng, dù sao tớ cũng chưa từng học chăm chỉ như vậy. Nếu có tiến bộ thì có phần thưởng gì không?"

“Hả?” Hoài Hạ ngây người nhìn cậu.

"Này. Người ta ngoan ngoãn như vậy, tớ không thể đưa ra một yêu cầu nhỏ như vậy sao..." Diệp Hằng ôm cánh tay ngồi ở trên ghế. Dáng vẻ cậu cao trên một mét chín mà còn cố tình làm ra vẻ ấm ức, Hoài Hạ không thể nhịn được cười khi nhìn thấy. Trong khi Hoài Hạ sờ đầu cậu ta tỏ ra an ủi: “Hứa với cậu là được rồi ... Cậu muốn được thưởng gì nào?"

"Mẹ nó! Đại ca, Đại ca đổi lộ trình này từ khi nào vậy?" Vĩ Ca như rơi vào thùng rác, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Diệp Hằng với ánh mắt kinh hãi, nổi da gà rơi khắp sàn nhà. Đây là loại chó con mà các cô gái thường nói sao? Hay một con chó sói lớn biến thành một con chó con?

“Đang nói cái gì vậy?” Diệp Hằng cười hỏi cậu ta, Vĩ Ca lắc đầu nhanh chóng bỏ chạy. Diệp Hằng tiếp tục nói với Hoài Hạ: “Tớ còn chưa nghĩ tới, khi nào có kết quả thì nói sau.”

"Hừm ..." Hoài Hạ gật đầu, mang theo cặp sách màu xanh lam tạm biệt Diệp Hằng: "Vậy tớ về nhà trước..."

"Chờ một chút." Diệp Hằng nhanh chóng cầm lấy đồ đạc theo cậu rời đi: “Tối nay đi chơi không? Bọn họ đều là đi ktv ca hát, cậu cũng tới đi."

Hoài Hạ sóng vai đi bên cạnh cậu ta, không biết bọn họ trong miệng Diệp Hằng là ai. Nhưng cậu nghe thấy Diệp Hằng rủ cậu ra ngoài chơi nên cậu không nỡ từ chối: “Có những ai ở đó?"

"Các bạn trong lớp có quan hệ tốt với tớ, các anh trong đội bóng chuyền, đều rất dễ thân với nhau. Có thể có một số bạn nữ, nhưng tớ không biết rõ lắm."

Họ đều là bạn tốt của Diệp Hằng ...

Hoài Hạ suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý: “Được ... Tớ về nói chuyện với mẹ tớ. Nếu không về muộn cũng không sao."

"Cho tớ địa chỉ nhà, lát nữa đến đón."

Diệp Hằng sống ở gần trường, còn Hoài Hạ phải đi vài trạm xe buýt mới có thể về đến nhà, cậu lắc đầu từ chối: "Không, cứ cho tớ biết địa chỉ. Tớ sẽ tự đến sau."

"Không sao đâu. Cậu có thể bắt xe buýt trực tiếp đến cửa phố tây đi. Tớ sẽ đợi cậu ở đó." Diệp Hằng và Hoài Hạ cùng nhau đi bộ đến trạm xe buýt, cậu lại nhắc nhở: “Những ngày này nhiệt độ xuống thấp, trời lạnh vào ban đêm, vì vậy hãy nhớ mặc nhiều quần áo hơn."

"Hmm ..." Khi xe buýt đến, Hoài Hạ chào tạm biệt cậu ta trước khi lên xe. Về đến chỗ ngồi, cậu lại mỉm cười vẫy tay chào với cậu ta.

Diệp Hằng đợi xe đi xa rồi mới quay lại.

Gió lớn phương bắc mát mẻ vào mùa thu đông, nhất là về đêm gió thổi tạt vào mặt lạnh như dao cắt.

Hoài Hạ nói với mẹ sau khi thi xong sẽ đi chơi với các bạn vào buổi tối, Tôn Tuyết Cầm yêu cầu cậu mặc thêm áo len và áo khoác lông cừu để đi chơi, còn tìm thêm một chiếc khăn quàng cổ bằng lông dê màu xám nhạt mua vào năm ngoái và đưa cho Hoài Hạ quấn cổ, còn nói với cậu rằng thời tiết hanh khô, đừng quên tô son môi.

Khi xuống xe, Diệp Hằng đang dựa vào cây cột ở trạm xe buýt chờ được một lúc. Cậu mặc một chiếc áo gió màu đen dài và quần jean sẫm màu, dáng người cao gầy nổi bật càng thêm khôi ngô tuấn tú. Người đi đường không khỏi nhìn cậu nhiều hơn, nhưng dường như cậu cũng không quan tâm lắm.

“Chậc chậc chậc… Xem ngây người?” Diệp Hằng vươn tay quơ qua lại ở trước mặt Hoài Hạ, cậu cảm thấy xấu hổ cúi đầu xuống.

Cậu ấy thực sự đẹp trai... Nó giống như một ngọn đèn, bất kể giữa bao nhiêu người, dường như cậu luôn có thể nhìn thấy cậu ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên ...

Tất cả mọi người đều tới tụ tập trong phòng bao, ngoài một số bạn học trong lớp mà cậu biết, còn có một nhóm nam sinh cao lớn với bạn gái của họ đang ngồi bên cạnh họ. Trên bàn còn có một chiếc bánh sinh nhật cầu kỳ.

Trong phòng có hệ thống sưởi. Sau khi vào cửa, Diệp Hằng cởϊ áσ khoác và treo nó sang một bên cùng với áo khoác và khăn quàng cổ của Hoài Hạ, ôm lấy bờ vai của cậu ngồi xuống ghế sô pha. Các cô gái ăn ý ngầm nhường ra không gian phía bên kia của Diệp Hằng, và bình tĩnh kéo một cô gái xinh đẹp có dáng người cao gầy với mái tóc dài đến ngồi.

Nhìn thấy Diệp Hằng mang theo người trở về, mọi người đang uống rượu nói chuyện phiếm, ca hát đều nhìn về phía bọn họ: “Đại ca, anh bắt cóc cậu bạn nhỏ này từ chỗ nào vậy?"

Trần Vĩ và Hầu Nhi gọi Diệp Hằng là Đại ca vì họ ở trong ký túc xá, có thể là do tuổi tác và tính cách khác nhau, không biết họ đã quen gọi như vậ ytừ lúc nào. Mà đội bóng chuyền vẫn gọi như vậy vì Diệp Hằng là đội trưởng và là mũi tấn công chính trên sân. Cho dù là thường xuyên mang theo bọn họ tập luyện hay đưa ra chiến thuật trong trận đấu, cậu đều có bản lĩnh kiểm soát được nhóm thanh niên này bằng chính sức mạnh và khả năng răn đe của mình. Hơn nữa, cậu chưa bao giờ khoe khoang khi chơi đùa ở bên ngoài sân thi đấu, nên cậu có mối quan hệ tốt với các cầu thủ.

Hoài Hạ thoạt nhìn nhỏ bé, quả thực giống như một đứa trẻ đứng giữa một đám người cao lớn. Cậu ngồi ngay ngắn bên cạnh Diệp Hằng, bị câu này của cậu ta làm cho có chút ngượng ngùng, cúi đầu không nói, vẻ mặt có chút kiềm chế. Cậu tự lẩm bẩm trong lòng rằng mình không phải là cậu bạn nhỏ đâu.

Diệp Hằng cũng không giải thích, chỉ mỉm cười và nhìn Hoài Hạ. Trần Vĩ nịnh nọt giới thiệu với bọn họ: “Đây là lớp trưởng của lớp chúng tớ, hiện tại đại ca đang đi theo cậu ta, cậu ta là đại ca của đại ca, hiểu không?"

Đám đông lại bắt đầu vui đùa ầm ĩ, rót rượu trong ly và đưa cho Hoài Hạ. Họ một hai phải nâng ly chúc mừng cậu. Hoài Hạ do dự đưa tay ra đón, Diệp Hằng giật lấy ly rượu, cong môi giải thích: "Cậu bạn nhỏ không uống được, tớ uống thế cho cậu ấy."

Hoài Hạ nhìn cậu có chút bất mãn, nhỏ giọng phản bác: "Không phải cậu bạn nhỏ..."

Một tay Diệp Hằng ôm lấy bả vai cậu, sảng khoái uống cạn cả ly rượu. Sau đó bảo người phục vụ mang đến một ly sữa. Mọi người thấy Diệp Hằng có tinh thần rất tốt và cũng rất nhiệt tình. Mọi người đều nói chúc mừng sinh nhật với Diệp Hằng và mời cậu ta một ly, vừa tới một lát thì họ đã rót hết vài chai bia rồi.

"Diệp Hằng ..." Hoài Hạ khẽ kéo tay áo của cậu ta, sợ rằng cậu ta sẽ không thoải mái sau khi uống quá nhiều rượu. Diệp Hằng ghé vào lỗ tai cậu nói câu không có việc gì, hình như cậu ta vẫn chưa say. Hơi thở pha chút mùi rượu phả vào mặt Hoài Hạ, khiến gò má và vành tai của cậu đều ửng đỏ.

“Đừng chỉ lo uống rượu!” Vài cô gái ngăn cản bạn trai mình ngừng tiếp tục chuốc rượu, mập mờ nói với Diệp Hằng: “Ăn bánh kem trước đi. Đây là thứ mà Hiểu Mẫn cố ý mua.” Cô gái bên cạnh Diệp Hằng cười xấu hổ, và nhanh chóng cắt một miếng bánh đưa cho Diệp Hằng.

“Cảm ơn.” Diệp Hằng cầm lấy bánh, sau khi lịch sự cảm ơn cô ta thì tự nhiên đưa cho Hoài Hạ, nói với mọi người: “Các người ăn đi. Tôi không thích đồ ngọt.”

Tạ Hiểu Mẫn có một chút mất mát. Diệp Hằng vốn dĩ không thích đồ ngọt, nên các chàng trai kia không nghĩ rằng có gì sai. Nhưng các cô gái có tâm tư tỉ mỉ vội nói: “Con trai bình thường đều không thích đồ ngọt đâu.”

"Ừ! Này, bây giờ có rất nhiều người, chúng ta hãy chơi trò chơi đi!" Một trong số các cô gái đề nghị, và tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý.

Một nhóm học sinh trung học tập hợp lại với nhau, còn có những bạn khác phái. Đương nhiên, họ sẽ không bao giờ cảm thấy chán với những trò chơi đại loại như nói lời thật lòng hay mạo hiểm linh tinh. Quyết định được đưa ra bằng cách rút bài poker và người được chọn phải chọn nói lời thật lòng hoặc mạo hiểm lớn. Nếu thực sự không thể chấp nhận được thì có thể uống ba ly rượu phạt.

Điểm hấp dẫn nhất của loại trò chơi này là bạn không chuẩn bị trước một số tin tức nóng hổi để thỏa mãn lòng tò mò của mọi người, nếu may mắn, đương nhiên bạn còn có thể làm những điều thân mật với người mà bạn phải lòng.