Quyển 4 - Chương 1

Truyện 4: Xin lỗi, không cẩn thận bắn vào trong huyệt nhỏ của chị dâu rồi

Cậu cả nhà họ Kỷ khi mới sinh ra đã ốm yếu, đã đến tuổi trung niên nhưng anh ta vẫn chưa lập gia đình. Người khác thường nói anh ta đầu thai đúng nhà nhưng số lại không may, cho dù gia tài nhiều đến mấy thì chỉ sợ anh ta chẳng có phúc để hưởng, đến cuối cùng nó sẽ về tay con vợ lẽ là cậu hai Kỷ Thư Nhan mà thôi.

Thầy bói viết ra ngày sinh tháng đẻ của anh ta rồi ông nói thẳng rằng nếu không lấy được một người con gái có ngày sinh tháng đẻ giống vậy vào cửa xung hỉ thì e rằng anh ta sẽ không qua khỏi năm nay.

Nhà họ Kỷ đưa tin treo thưởng cả ngàn lượng để tìm người, cuối cùng họ cũng tìm thấy một người ở trong một gia đình nghèo khổ thuộc thôn xóm bên cạnh có ngày sinh tháng đẻ giống với lời thầy bói nói.

‘Cô gái’ này tên là Tích Lam, dáng vẻ trông chừng mười bảy mười tám tuổi. Dù ‘cô gái’ ấy không son phấn, còn mặc quần áo vải thô làm bằng sợi đay nhưng gương mặt lại thanh tú xinh đẹp như trong tranh vẽ.

Ông già ở thôn kia cầm được tiền thì không quan tâm đến thứ khác, cho dù hai vành mắt Tích Lam đã đỏ, ‘cô’ đang định mở miệng thì nhận được ánh mắt hung ác từ mẹ ‘cô’ ngăn cản, cuối cùng một chữ ‘cô’ cũng không thốt ra được.

Ngày hôm sau, ông Kỷ liền sai Kỷ Thư Nhan đến rước chị dâu tương lai về nhà.

Lúc Kỷ Thư Nhan đến đó, Tích Lam đang ngồi một mình ở trước cửa sổ, không biết ‘cô’ đang suy nghĩ gì mà gương mặt thoáng lộ vẻ âu sầu. Khoảnh khắc ‘cô’ nhìn lướt qua Kỷ Thư Nhan thì thấy, do người kia tập võ hàng năm nên trông tư thế hiên ngang oai hùng, anh còn có đôi lông mày kiếm và đôi mắt sắc bén. Tích Lam bỗng cảm thấy bản thân ‘cô’ chưa từng gặp được người nào đẹp như vậy nên hai má không khỏi nổi lên rặng mây hồng.

Mặc dù Kỷ Thư Nhan hơi bất ngờ trước dáng vẻ của Tích Lam nhưng từ trước đến nay anh làm việc gì cũng luôn cẩn thận. Anh không ngờ dáng người của ‘cô gái’ này lại cao lớn hơn bình thường một chút. Gương mặt anh lộ ra sự kinh ngạc, nhân lúc đỡ người lên kiệu, anh giả vờ vô tình đỡ lấy eo của Tích Lam.

Kỷ Thư Nhan là một người đàn ông trung niên tráng kiện, tinh lực dư thừa. Có những lúc anh phải kiềm nén nhu cầu cấp bách và nếu cần phải giải quyết thì anh cũng sẽ đến chỗ hoa lâu chơi nên xem như anh đã sờ qua không ít đàn bà. Lúc này Kỷ Thư Nhan ngây người ra một lát…

Tích Lam khó hiểu nhìn anh, khi ‘cô’ đối mắt với anh thì ‘cô’ lại thẹn thùng mà cúi đầu xuống. Còn khóe môi của Kỷ Thư Nhan nhếch lên không rõ là cười hay không, anh xoay người rồi ngồi lên một cái kiệu khác.

Trên dưới nhà họ Kỷ cực kỳ vui mừng, họ mở tiệc chiêu đãi khách khứa và chuẩn bị sính lễ đợi ba ngày sau sẽ bái đường thành thân. Nào ngờ, Tích Lam vừa mới bước vào cửa nhà họ Kỷ thì lập tức truyền đến tin tức rằng cậu cả đã tắt thở.

Bà Kỷ lập tức cho Tích Lam một bạt tay, bà ta khóc lóc gào thét muốn đánh chết ngôi sao chổi khắc chồng này. Còn gương mặt của Tích Lam đã sưng đỏ và rướm máu nhưng cô vẫn cúi đầu và không hé răng y như cũ.

Kỷ Thư Nhan lạnh nhạt đứng ở ngoài quan sát. Anh nói nếu đánh chết người thì đó là chuyện nhỏ, nhưng nếu truyền ra ngoài thì sẽ thành trò cười cho người khác. Ông Kỷ vội vàng cho người làm mang Tích Lam đến nhốt trong một khu nhà tách biệt, trên dưới nhà họ Kỷ cũng vội vã chuẩn bị chuyện tang sự.

Tích Lam bị đưa đến sân một căn nhà hẻo lánh ít người đặt chân đến, sau khi hai gã sai vặt mang ‘cô’ đến phòng chứa củi thì rời đi. Ở giữa phòng chứa củi chỉ có một chiếc bàn nhỏ, một cái ghế gỗ và một tấm ván gỗ được ráp thành giường được đặt cạnh cửa sổ.

Tích Lam xoa nửa bên mặt sưng tấy của mình, nhỏ giọng khóc nức nở. Bởi vì cả ngày chưa ăn gì cả, cho nên sau khi khóc được một lúc thì ‘cô’ đã mệt mỏi mà dựa vào bàn ngủ thϊếp đi……

Trong lúc đang ngủ mơ màng, ‘cô’ cảm giác gương mặt mình truyền đến cơn mát lạnh, không còn đau rát như trước nữa mà giống như có ai đó đang dịu dàng vuốt ve. Không bao lâu sau đó, dường như trước ngực cũng có cảm giác ướŧ áŧ lạnh lẽo. Tích Lam hơi nhíu mày: “ưm” một tiếng, trong cơn mơ màng nhớ rằng bản thân đã nằm sấp lên mặt bàn ngủ, vẫn chưa cởϊ áσ……

Bên tai truyền đến tiếng sột sột soạt soạt, ngay sau đó là tiếng rên nhẹ của người đàn ông……

Tích Lam giật mình, sợ tới mức tỉnh táo lại. Nhưng lúc mở mắt ra lại phát hiện bản thân đang nằm trên giường, mà bên hông của ‘cô’ là một người đàn ông với quần áo xộc xệch đang quỳ gối, thế nhưng thứ trên ngực ‘cô’ là cái kia…… Của anh.

Người đàn ông thấy cậu tỉnh lại cũng không hoảng sợ, động tác an ủi trong tay cũng càng nhanh hơn một chút, khóe môi anh khẽ nhếch lên, cười một tiếng: “Hừ…… Tỉnh rồi à?”

Giọng nói này…… Tích Lam nương theo ánh trăng mới nhìn thấy rõ người kia, đây không phải là cậu hai Kỷ Thư Nhan của nhà họ Kỷ sao! Tại sao anh có thể……

Tích Lam giãy giụa muốn thoát khỏi tình cảnh này, nhưng lại đột nhiên bị anh điểm huyệt đạo khiến cậu không thể động đậy.

“Không cần...... Cậu hai...... Ưʍ... Cầu xin cậu......” Rõ ràng anh đã thấy…… Bản thân cậu là đàn ông…… Nhưng tại sao vẫn có thể làm ra loại chuyện này!

Tích Lam xấu hổ và giận dữ không thôi, từ cổ đến lỗ tai cũng đỏ bừng lên, nhưng chỉ có thể bị Kỷ Thư Nhan đè dưới thân mà tự an ủi.

“Không cần tôi à? Ưm…… Chẳng lẽ chị cần người anh trai đã chết kia của tôi sao?” Kỷ Thư Nhan cúi người tiến tới gần cậu hơn, đột nhiên gọi đùa: “Hửm? Chị dâu……”

Tích Lam nghe hai tiếng ‘chị dâu’ kia mà xấu hổ đến mức sắp bật khóc, giống như bản thân đang thật sự làm chuyện trái với luân thường đạo lý với anh vậy. Rõ ràng không phải như thế…… Tại sao anh lại có thể……

“Ưm a…… Không…… A……” Tích Lam đang mở miệng xin tha thì Kỷ Thư Nhan đột nhiên liếʍ mạnh vào đầu ngực phấn nộn của cậu, một tay lại xoa viên đậu đỏ yết ớt kia, tay còn lại nắm lấy côn ŧᏂịŧ dữ tợn mà vuốt.

“A…… Kỳ lạ quá…… Cậu hai…… Ưm a……” Thế nhưng đầu ngực bị ngón tay chà đạp kia lại truyền đến cảm giác tê dại lạ thường, giọng nói xin tha của Tích Lam vô cùng mềm mại khiến Kỷ Thư Nhan nghe vào càng trở nên kích động hơn, cự vật giữa háng cũng không chịu được mà hưng phấn lên. Cuối cùng anh tăng nhanh tốc độ, sau đó gầm nhẹ một tiếng, phun toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhiễm mùi xạ hương lên ngực Tích Lam.

“A……” Tích Lam sợ tới mức giật mình kêu lên một tiếng vì hình ảnh kí©h thí©ɧ trước mắt. Kỷ Thư Nhan dù bận nhưng vẫn ung dung móc khăn tay ra, giả vờ lau nó hộ cậu: “Xin lỗi, không cẩn thận bắn lên đầu ngực của…… Chị dâu?”

Trên mặt anh cũng không hề có chút hối lỗi nào, lúc thốt lên hai chữ ‘chị dâu’ kia càng trở nên không đứng đắn. Lúc này anh mới giải huyệt đạo cho cậu, đôi mắt chứa ý cười ấy vẫn đang nhìn chằm chằm vào Tích Lam. Anh thấy bộ dáng quẫn bách, kinh hoàng của đối phương thì ý cười trong mắt càng đậm hơn.

“Hu hu hu…… Cậu hai là người xấu…… Người xấu…… Tôi ghét cậu hai……” Nước mắt chảy dài trên má, Tích Lam vội vàng xoay người sang chỗ khác không muốn nhìn anh. Nhưng những lời oán trách trong miệng chỉ là hai chữ ‘người xấu’, cậu cũng chẳng biết mắng lời nào khác.

Cậu có chỗ nào giống bộ dáng tức giận mà mắng chửi người khác chứ, trong mắt Kỷ Thư Nhan thì cậu càng giống đang làm nũng hơn. Anh nhẹ nhàng xoay đầu của Tích Lam về phía mình, lau nước mắt cho cậu: “Chị đang tức giận cái gì?” Sau đó lại bày ra dáng vẻ lưu manh mà ngậm lấy ngón tay của Tích Lam, anh vừa liếʍ mυ"ŧ một cách gợϊ ȶìиᏂ, vừa không quên đính chính: “Tôi đang có ý tốt muốn dạy chị dâu…… Chị dâu à, sau này chị có thể mắng tôi là ‘đồ khốn nạn... Vô sỉ, hạ lưu… Ngay cả nộn huyệt của chị dâu mà tôi cũng muốn làm’……”

“Hu hu... Đừng nói nữa...... Người xấu...... Hu hu hu......”Tích Lam đã bao giờ nghe được những lời thô tục thế này, cậu đỏ bừng mặt che miệng Kỷ Thư Nhan lại.

Kỷ Thư Nhan thấy người trước mặt mình vô cùng xấu hổ, lúc này mới dừng trò trêu chọc này lại. Anh nhìn kỹ nửa bên mặt bị đánh của Tích Lam: “Chỗ này còn đau không?” Tích Lam sờ nửa bên mặt ấy, dường như chỗ đó đã bớt sưng hơn, chắc hẳn đã được bôi thuốc. Cậu lắc đầu, thật cẩn thận mà ngẩng đầu nhìn Kỷ Thư Nhan: “Không đau…… Là cậu hai bôi thuốc cho tôi sao?”

Kỷ Thư Nhan không trả lời, anh nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cậu một lúc, sau đó chỉnh quần áo lại cho gọn gàng rồi xỏ giày rời đi: “Chị cứ nghỉ ngơi trước đi, ngày mai tôi lại đến.”

Tích Lam đợi anh từ sáng sớm hôm sau, trong khoảng thời gian ấy có gã sai vặt đến đưa cơm hai lần.

Kỷ Thư Nhan vẫn tới vào lúc khuya như cũ. Anh đi một mình, trên tay còn cầm theo ít đồ ăn ngon và một cái chăn bông.

Trước kia, Tích Lam từng sống những tháng ngày nghèo khổ, nếu không thì tại sao cha mẹ cậu lại có thể đỏ mắt trước đống tiền thưởng kia, dám mạo hiểm cho cậu giả nữ rồi bán cho nhà họ Kỷ để xung hỉ chứ. Tuy chỉ có ba món ăn và một đĩa bánh ngọt nhưng đây cũng là lần đầu tiên Tích Lam được ăn một bữa ngon như vậy, cho nên khó tránh khỏi tướng ăn cũng có hơi gấp gáp khó nhìn. Thấy Kỷ Thư Nhan vẫn luôn cười nhìn mình, lúc này cậu mới cảm thấy thẹn thùng. Cậu xấu hổ đến mức ăn chậm lại rồi cúi đầu xuống: “Ừm……”