Trời vừa sáng, Tô Văn Tuệ đã ăn mặc chỉnh tề, đặt lá thư mà cô viết suốt đêm vào trong túi, chuẩn bị tới bưu điện gửi thư, sau đó về nhà thăm cha mẹ đẻ.
Trước khi ra khỏi cửa, cô quay đầu lại nhìn ảnh chụp kết hôn treo trên tường, trên ảnh chụp có hai khuôn mặt trẻ tuổi, người phụ nữ xinh đẹp ngọt ngào người đàn ông mạnh mẽ cương nghị, họ đều đang ở trong tuổi tác đẹp nhất, đối với cô mà nói thời gian đã qua ba mươi năm, lâu đến mức chính cô cũng không rõ, dường như đã qua mấy đời.
Mùa xuân năm 1985, Lý Hàn Đông ở bộ đội được thăng làm đại đội trưởng về quê thăm người thân, tuổi tác của anh không nhỏ cũng nên tìm đối tượng, nhà họ Lý có họ hàng xa là đồng nghiệp của Đường Thải Cần mẹ Tô Văn Tuệ, bà ấy cảm thấy cô gái Tô Văn Tuệ này không tệ nên nói vài lời làm mai.
Tô Văn Tuệ vốn cũng không vừa ý Lý Hàn Đông, cảm thấy hai người không có tiếng nói chung, diện mạo của anh cũng không phải gu của cô, nhưng từ trước đến nay cô lại có người ba cực kỳ thích quân nhân nên ông rất thích Lý Hàn Đông, cuối cùng Tô Văn Tuệ hiếu thuận nghe lời ba mẹ nói, xác nhận quan hệ yêu đương với Lý Hàn Đông rồi đính hôn.
Hai người vốn không thân quen, lại phải yêu xa, một người là quân nhân đơn giản thực tế, một người là biên tập tòa soạn cảm tính văn nghệ, sở thích hứng thú trống đánh xuôi kèn thổi ngược, theo Tô Văn Tuệ thấy, hình thức ở chung của hai người hoàn toàn có thể đuổi kịp kiểu kết hôn thời cổ đại.
Lần đầu tiên gặp mặt xem mắt, chờ anh nghỉ phép lần nữa đã tới hôn lễ, trước sau chỉ cách một năm.
Trước khi kết hôn, Tô Văn Tuệ có rất nhiều khát khao với cuộc sống kết hôn tương lai, hiện thực cũng không như ý, qua hôn lễ, hai người chưa kịp hâm nóng tình cảm đã phải chia xa, Lý Hàn Đông nhận được điện thoại của bộ đội, bảo anh ngừng nghỉ phép lập tức về đơn vị, từ sau khi đó, trừ lúc ngẫu nhiên nhận được một lá thư của anh, hai người suốt ba năm chưa từng gặp lại.
Trong lúc này Tô Văn Tuệ từ chờ đợi đến thất vọng, thậm chí cô không ngừng hối hận vì nghe lời ba mẹ kết hôn qua loa với anh, cho nên chờ Lý Hàn Đông trở về, dù cô biết anh biến mất vì tham gia cuộc chiến ở biên cảnh, biết anh từ đại đội trưởng thăng lên làm phó đoàn trưởng, nghe thấy anh vui vẻ nói cho cô tin tức có thể tùy quân, cũng không khiến nội tâm Tô Văn Tuệ có bất kỳ một gợn sóng.
Cô không muốn từ bỏ công việc rời khỏi thành phố Giang, hai vợ chồng tiếp tục cuộc sống chia cắt hai nơi.
Có lẽ trong lòng anh cũng hiểu rõ, cho nên năm 1991 cô đưa ra đề nghị ly hôn anh cũng không kinh ngạc, chỉ hỏi cô hai câu, nhận được đáp án phủ định anh bình tĩnh ký đơn ly hôn.
Từ đó cuộc sống của hai người không còn giao thoa, sau khi ly hôn Tô Văn Tuệ rời tòa soạn bắt đầu kinh doanh, thuận theo sự phát triển thời đại cô trở thành một nhóm người đầu tiên phất lên, từng có hai câu chuyện tình cảm nhưng đều chấm dứt trong thất bại.
Thỉnh thoảng cô cũng ngẫu nhiên nghe thấy tin tức về Lý Hàn Đông, biết sau ba năm ly hôn anh đã tái hôn, vợ anh là một nữ quân nhân chung chí hướng, bọn họ đã sinh một cô con gái ngoan ngoãn đáng yêu.
Đối với đoạn hôn nhân đã mất đi, Tô Văn Tuệ khi trẻ tuổi chưa bao giờ từng hối hận, mãi đến năm 2005, ba Tô mắc bệnh điều trị ở thủ đô, trước khi mất nguyện vọng của ông là về thăm quê cũ, Tô Văn Tuệ hiếu thuận xin nghỉ phép cùng ba mẹ về quê một khoảng thời gian.
Đúng ngày năm mới, cô tới thăm nhà giáo viên và hiệu trưởng cũ, cô đã gặp lại anh ở một tiểu khu gần trường học.
Gần năm mươi tuổi, dáng người anh vẫn đĩnh bạt như cũ, bên cạnh có một người phụ nữ được bảo dưỡng tốt, không biết hai người nói gì, chỉ vào một cây táo trụi lủi ven đường mỉm cười, chỉ chốc lát sau, một cô gái nhỏ xinh đẹp thời thượng từ nơi xa chạy tới, ném quả cầu tuyết về phía bọn họ, Lý Hàn Đông không chỉ không tức giận, còn đi qua xoa cái mũ lông xù trên đầu cô ấy.
Tô Văn Tuệ không rõ vì sao cách xa nhiều năm như vậy cô vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ của anh, rõ ràng sau khi ly hôn cô không hề giữ lại một bức ảnh nào của anh, cũng chính lúc này đây, cô nhìn thẳng vào nội tâm của mình, thì ra cô hối hận, thậm chí ghen ghét người phụ nữ xa lạ kia, rốt cuộc cô cũng hiểu rõ bản thân chỉ muốn một bả vai dày dặn rắn chắc chứ không phải lãng mạn hư vô mờ mịt, là chính cô từ bỏ hạnh phúc có thể có dễ như trở bàn tay.
Sau khi ba qua đời, Tô Văn Tuệ dẫn mẹ về thủ đô sống, sau rất nhiều năm, mặc kệ cuộc sống đầy đủ thế nào, mẹ cô vẫn luôn không yên lòng về cô.
Trong khoảnh khắc hấp hối bà ấy nói: “Văn Tuệ, mẹ và ba con luôn cảm thấy có lỗi với con, chúng ta không tìm được mối hôn nhân tốt cho con. Năm đó con không thích kết hôn chúng ta nên nghe theo con, dù sao cũng tốt hơn sống một mình, bên người không có người biết nóng biết lạnh, cũng không có con, trong lòng mẹ cực kỳ khó chịu.”
Mắt Tô Văn Tuệ đỏ ứng nắm lấy tay mẹ mình, nói ra suy nghĩ trong lòng: “Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, là do con không biết hưởng thụ, không thể hiểu sự dụng tâm lương khổ của ba mẹ, nếu có thể trở lại quá khứ, con nhất định sẽ quý trọng, không biến cuộc sống thành như vậy.”
Biết con không ai bằng mẹ, vừa nghe lời này mẹ Tô đã đoán được ý của cô, ánh mắt vẩn đυ.c hiện lên tia sáng.
“Sao vậy? Rốt cuộc con cũng hiểu? Đã bao nhiêu năm, cuối cùng mẹ cũng chờ tới ngày con nói những lời này.”
Tô Văn Tuệ cười khổ gật đầu: “Vâng, con hiểu rồi, đáng tiếc con hiểu quá muộn, nhưng như bây giờ cũng không có gì không tốt, cả đời ở bên cạnh ba mẹ, làm con gái, con cảm thấy mình đủ tư cách.”
Mẹ Tô chảy nước mắt: “Con là con gái ngoan, chỉ là làm ba mẹ càng hy vọng nhìn thấy con hạnh phúc, dù con không ở bên cạnh, không có thời gian ở bên chúng ta, chúng ta vẫn tình nguyện nhìn thấy hôn nhân của con mỹ mãn.”
Nói xong, tia sáng trong mắt mẹ Tô dần ảm đạm, bà ấy biết hiện tại nói gì cũng đã muộn, sớm biết ngàn vàng khó mua, nếu lúc ấy bọn họ có thể quyết định mạnh mẽ không cho con gái ly hôn, có lẽ tất cả đều sẽ khác đi, ít nhất con gái sẽ có một mái nhà, có chồng có con, sẽ không phải sống một mình.
Tô Văn Tuệ duỗi tay ôm lấy mẹ mình, giống như khi còn nhỏ tựa đâu vào bả vai mẹ, trong nụ cười có nước mắt an ủi bà ấy.
“Mẹ, không sao, với tuổi tác hiện tại của con, thích hợp tìm một tình yêu xế bóng, ngày mai con đi học mấy bà lão nhà khác, mỗi ngày tới công viên, quảng trường nhảy múa.”
Mẹ Tô vỗ lưng cô thở dài một tiếng: “Con đó, bắt bẻ cả đời, chẳng phải biết cuộc hôn nhân đầu tốt, hiện tại bảo con tìm con cũng chướng mắt.”
Mãi đến cuối đời, mẹ Tô vẫn mang theo tiếc nuối, Tô Văn Tuệ nghĩ, có lẽ ông trời cho cô một cơ hội làm lại từ đầu, mới giúp cô từ người gần sáu mươi tuổi quay lại năm 1987, năm thứ hai cô kết hôn với Lý Hàn Đông.
(Không phải con nam chính nha.)