Chương 45: Gặp nhau (2)

Án Hồi Ôn vô cùng hối hận, cô giả vờ không nghe thấy cũng không dám trả lời.

Cầm chặt bút, ra sức ký tên, ký tên…

Sau đó, cô vừa ngẩng đầu lên.

Trời! Lục Sơ Dương!

Cô xém chút nghĩ rằng mình bị ảo giác, ngây người tại chỗ.

Nhưng rất nhanh sau đó Lục Sơ Dương đi về hướng cô, anh dừng trước bàn phỏng vấn, cả người toát lên khí thế mạnh mẽ của một người quân nhân. Đột nhiên lúc đó,cả đoàn fan vốn đang kích động tự dưng căng thẳng im bặt, không dám ồn ào.

Chuyện gì đây?

Án Hồi Ôn chỉ biết cúi đầu, ngón tay kìm chặt bút ký tên lòng thầm run rẩy, vậy…Lục Sơ Dương sẽ không mắng cô vì chuyện đó chứ.

Cô cảm thấy mình vô cùng oan ức luôn.

Án Hồi Ôn vừa ký tên lại vừa len lén đưa mắt cố gắng nhìn anh.

Không ngờ, Lục Sơ Dương đang đứng trước bàn phỏng vấn bỗng nhiên cười một tiếng, anh đưa tay cầm một tập tranh lên lật lật,sau đó tiến gần đến Án Hồi Ôn: “Cô gái, có thể cho tôi một tập không?”

Hả? Cả người Án Hồi Ôn như hóa đá.

Đầu óc cô choáng váng, ngẩng đầu lên: “Có thế…” Giọng nói của cô không lớn, nhưng giữa đoàn người yên tĩnh lại vô cùng rõ ràng.” Fan của cô kinh ngạc phát hiện ra, giọng nói của Đại Đại bị run.

Lục Sơ Dương lại cười đưa tập tranh sang cho cô: “ Vậy có thể ký luôn được không?”

Án Hồi Ôn:…

Cô lại ném chút đưa tay lên vỗ mặt.

“Được…” Án Hồi Ôn nhanh chóng nhận lấy, mở ra trang đầu tiên, cúi đầu ký tên, xin mà…đừng run tay, cầm chặt.

Ký xong cô ngẩng đầu lên đưa cho Lục Sơ Dương.

Lúc này bốn mắt nhìn nhau.

Hình như nhìn thấy Lục Sơ Dương lại cười, nhưng liền sau đó anh đã cúi đầu xuống nhích gần đến cô hơn: “Cô gái, em làm việc cho tốt trước đi nhé!”

“Vâng, vâng.”

Anh đi rồi, Án Hồi Ôn bĩu môi, rất muốn vẫy tay với anh, chi bằng lát nữa lướt qua đó xem.

Chủ nhiệm Tề ở bên cạnh Lục Sơ Dương không nhịn được quay đầu nhìn cảnh này, ánh mắt vẫn còn chăm chú, ông vừa đưa tay chỉ đường cho Lục Sơ Dương, vừa thầm đoán.

Chẳng lẽ, lẽ nào…

Người trên weibo là hai người này?

….

Rồi sau đó, nhóm fan cũng rất yên lặng, họ đợi Lục Sơ Dương đi xa hơn mười mét mới dám đưa mắt nhìn bóng lưng cao lớn rắn rỏi kia.

Trôi qua một lúc lại tập trung nhìn Án Hồi Ôn.

Dưới ánh mắt như hỏi tội của mọi người, mặt Án Hồi Ôn đỏ lên,cúi đầu, ký tên và ký tên.

Nhưng xung quanh cô, từ sau khi Lục Sơ Dương đi khỏi những người không dám nhúc nhích gì liền rộn ràng lên.

Đây là tình yêu của Đại Đại.

Lẽ nào, lẽ nào.

Toi rồi!

Không ngờ vị đội trưởng này của Đại Đại lại đẹp trai như vậy, đưa tay nhấc chân đều nam tính tràn đầy.

Mắt nhìn của Đại Đại chúng ta… thật sự tuyệt vời.

Lúc này Án Hồi Ôn cũng ngơi tay được chút xíu, cô không kìm lòng được đành lấy lý do đi vệ sinh để ra ngoài.

Lục Sơ Dương cảm giác được cô đi theo phía sau, thế là anh rời khỏi tầm mắt của mọi người, đi đến một phòng học trống, quả nhiên chưa đến nửa phút sau, Án Hồi Ôn cẩn thận mở cửa, đưa đầu vào trong.

Lục Sơ Dương vẫy tay với cô, cô nhảy vô trong.

Nhìn dáng vẻ cố gắng tìm không ra được chuyện nói của cô, Lục Sơ Dương liền cười: “Chỉ có thời gian một phút, sao thế?”

Án Hồi Ôn chán nản lắc đầu, cô cũng không biết mình đến đây làm gì?

“Không sao?” Lục Sơ Dương thấy dáng vẻ do dự của cô lại lộ ra nụ cười: “Anh phải đến hội trường.”

Án Hồi Ôn nghe thế liền đưa một ngón tay lên, đáng thương nói: “Chỉ một phút, không không không, nửa phút.!”

Lục Sơ Dương nhanh chóng đưa tay lướt mắt đồng hồ.

“Được không?” Cô hỏi.

Anh cười: “Cáo nhỏ.”

Mặt Án Hồi Ôn trở nên hơi nóng, nghiêng đầu san một bên, nói nhỏ: “Ngày mốt em,có thời gian.” lời này nói ra ý là em có thể đi tìm anh, mau bảo em đến đội đặc chiến đi.”

“Hở, sao lại không nói nữa?”

Lần này có cần trêu anh hay không? có điều rất nhanh khóe miệng Lục Sơ Dương giương lên, cúi đầu nói với cô: “Đến đội đặc chiến nhé,nhưng em tự chơi trước, đợi anh huấn luyện xong sẽ cho em xem đồ hay ho.”

“Dạ…”

Tim Án Hồi Ôn bay lơ lửng, cô đưa tay đặt lên ngực để bình tĩnh lại, xoay người tạm biệt: “Vậy em đi trước nhé.”

Một bước, hai bước.

“Khoan đã.” Lục Sơ Dương gọi cô lại.

Cô liền quay đầu: “Hở?”

Và rồi chất giọng trầm ấm của anh truyền đến: “Hoạt động này của bên ngoài loạn như vậy có an toàn không?

“Có, an toàn ạ.”

Lục Sơ Dương gật đầu: “Đi đi, dù gì thì bọn anh cũng ở đây.”

Cô “Dạ”

Nhưng đợi đã!

Anh ấy nói là bọn anh, ai? Anh và đội đặc chiến của anh sao? Ý của anh ấy là, cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì anh sẽ bảo vệ cô? Anh bảo vệ cô… tim Án Hồi Ôn lại đập điên cuồng.