Không có sự uy hϊếp của bom, đội đặc chiến nhanh chóng bắt giữ những tên tội phạm đang lẩn trốn, áp giải lên xe.
Báo cáo đội trưởng, nhiệm vụ hoàn thành!
Hoàn thành!
Trong bộ đàm, những tiếng báo cáo từ các nơi truyền đến.
Lục Sơ Dương nghe xong, bảo bọn họ đi lên dẫn tên râu xồm này xuống, sau đó anh tắt bộ đàm, qua một lúc mới từ từ buông Án Hồi Ôn ra rồi nhìn cô với ánh mắt phức tạp.
Án Hồi Ôn ngoan ngoãn đứng yên, nấc lên từng tiếng nghẹn ngào.
Từ lúc bước vào nhìn thấy cô bị con dao chĩa vào, lòng anh đã nóng bừng lên. Anh từ từ gỡ năm ngón tay ra và nói với giọng nặng nề: “Biết có bom, sao không đi ra ngoài?”
Án Hồi Ôn: “Em, em muốn nói với anh…”
“Vậy nói với tôi rồi, sao vẫn không đi?” Anh hỏi một cậu lại một câu còn khó trả lời hơn.
Cô nhỏ giọng: “Em…định, nhưng…”
“Án Hồi Ôn” Anh ngắt lời cô, sau đó vẫn không nhịn được lật tẩy cô, giọng nói lại càng trầm hơn, “Em không tính đi.”
Án Hồi Ôn bị vạch trần tâm tư lại ngẩng mặt lên, ủy khuất nhìn anh, đưa tay lau nước mắt.
Anh mắt Lục Sơ Dương vẫn luôn nhìn mặt cô, nhìn thấy bộ dạng bị ức hϊếp khóc đến mức khóe mắt đỏ hoe của cô thì thật sự là không chịu nổi nữa liền đưa tay ra sau đầu cô, kéo cô về phía trước mình.
Án Hồi Ôn bị kéo qua thì vẫn đứng vững, cổ cô bị ép ngước lên một độ cong hoàn mỹ.
Lục Sơ Dương cúi xuống nhìn, bốn mắt nhìn nhau, hai người gần đến mức không còn đường lùi hơi thở phả vào nhau.
Cứ như vậy yên lặng một lúc thật lâu.
Lúc này, Án Hồi Ôn cảm nhận được anh thật sự tức giận, đó là một kiểu tức giận chìm lắng nhưng có thể lạnh lẽo đến bức người, cô thậm chí còn nghĩ rằng Lục Sơ Dương sẽ cảnh cáo cô một cách lạnh lùng như cảnh cáo những tên tội phạm lẩn trốn.
Nhưng Lục Sơ Dương chỉ chầm chậm đến gần tai cô, trong hơi thở anh pha lẫn một khát khao mãnh liệt, anh cố gắng kìm nén nỗi kích động muốn cắn xuống, thấp giọng hỏi: “Đã sợ chưa?”
Cô ngụy biện: “Em không sợ.”
Lục Sơ Dương khôi phục lại nhịp thở, cuối cùng nhả ra mấy chữ: “Lần sau tuyệt đối không được phép như vậy nữa nghe chưa?”
Màng nhĩ cô bị giọng nói trầm thấp của anh xông vào cũng khiến lỗ tai cô ngứa ngáy đến hơi thở dồn dập vì căng thẳng. Chuyện gì thế này, nói nhỏ nhẹ, lúc này không phải là nên nói chuyện nhỏ nhẹ sao?
Trong lúc hai người đang yên lặng, một đội viên được cử lên không kịp thắng lại đã xông vào.
Anh ta ngó xung quanh hiện trường như đang phát ra những tia lửa tanh tách, trong lòng nghĩ thôi tiêu rồi, nhanh chóng chạy qua dẫn tên râu xồm kia đi, biết thức thời mà cúi đầu rời đi.
Khi đến lúc nhảy lên xe, ném tên râu xồm kia lên, anh ta mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Lúc này Giang Châu lưng đeo súng từ mái nhà đi xuống, đi trong màn đêm đến trước xe, nhìn thấy cậu đội viên nhíu mày cười hỏi: “Làm sao thế?”
“Hình như bên trên cãi nhau.”
Lâm Tại Ngôn ngồi trong xe vừa nghe liền cười: “Không thể nào chứ?”
Mấy cặp mắt bắt đầu đưa mắt nhìn nhau.
Cuối cùng bọn họ cười lên haha, đội trưởng chắc chắn là vô cùng lo lắng. Lâm Tại Ngôn vò vò tóc nói: “Vậy thì ai sẽ đi lên hỏi đội trưởng xem…khi nào thì chúng ta đi được?”
Lập tức mọi người xung quanh ra sức lắc đầu.
Lâm Tại Ngôn từ từ lướt một vòng, nhìn chúng Triệu Nhiên: “Em trai, cậu đi đi.”
Lần đầu ra ngoài làm nhiệm vụ, một Triệu Nhiên không ngừng cảm phục Lục Sơ Dương thế nhưng lại không dám: “Không được đâu, gọi em là anh.. em cũng không lên đâu.”
Vừa mới nhắc đến thì từ trong đại sảnh có hai bóng dáng một trước một sau đi ra.
Tất cả mọi người đều đứng yên.
Hai người đi đến cạnh xe, Lục Sơ Dương mở kéo cửa xe sau để Án Hồi Ôn lên xe, Án Hồi Ôn không nói tiếng nào cúi đầu ngồi vô trong, các đội viên thấy tình hình như vậy lập tức khóa miệng lại nhanh chóng gom đồ chui lên xe.
Sau đó Lục Sơ Dương đi lên phía trước ngồi vào ghế phó lái.
Cậu lính ở ghế lái nơm nớp lo sợ, đợi Lục Sơ Dương đóng sầm cửa lại liền nhanh chóng đạp mạnh ga, chiếc xe vυ"t lên chạy bon bon trên đường giữa màn đêm lấp lánh ánh đèn.