Chương 22: Không xuống được (2)

Bỗng nhiên cô lại nhớ khi còn nhỏ, bà ngoại dắt tay cô dẫn qua đường dùng hai quả táo để cô nhận biết được đèn đỏ và đèn xanh.

“Bây giờ chúng ta có thể qua đường không?” Án Hồi Ôn dơ tay chỉ lên đèn đỏ trước mặt, giọng nhẹ nhàng kiểm tra bài giảng nhận biết đèn của mình.

Bà lão lắc đầu.

Qua một lúc lại đèn xanh.

“Vậy bây giờ thì sao ạ?” Án Hồi Ôn mong đợi hỏi.

Bà lão nhìn nhìn, gật đầu.

“Tốt lắm, rất giỏi ạ, bây giờ chúng ta về nhà nhé!” Án Hồi Ôn cũng không quan tâm đến đầu gối đang bị đau, cô ngồi dậy đưa bà lão đi. Trên đường đi cô còn khoác tay bàthủ thỉ: “Bà ngoại đừng tức giận nữa mà.

Lúc này dường như bà lão cũng không còn uất ức cùng không sợ hãi nữa bởi Án Hồi Ôn phát hiện bà khoác tay cô chặt hơn.

Mũi cô lại cay cay: “Chìa khóa không mang theo đúng không ạ?”

Bà lão gật đầu trả lời.

“Không sao cả, cháu có cách.” Án Hồi Ôn nhớ là Tiết Kỳ thường cố ý giấu một chiếc chìa khóa dưới chậu cây trong sân phòng hờ bất trắc. Nếu như vẫn còn đó, cô có thể trèo tường vào lấy rồi ra mở cửa.

Khu đường Thảo Ô này rất lâu đời, trong sân đều lót gạch xám. Hai người đi vào một con phố nhỏ, vừa ngay đến nhà bà lão, cánh cổng sân của ngôi nhà bên phải cót két mở ra.

Một ông lão cầm một cái l*иg chim đi ra, cười nói: “A, Tiểu Hồi Noãn lại đến rồi.”

Án Hồi Ôn vẫy vẫy tay hỏi: “Ông nội Tôn, cháu mượn ông một cái ghế được không ạ?”

“Sao lại không được, chờ chút, ông cầm ra cho cháu nhé.”

Vài phút sau, Án Hồi Ôn đặt cái ghế dưới chân tường nhà bà ngoại Tiết Kỳ, chiếc ghế này trông vô cùng đắt tiền, là chiếc ghế chạm khắc hình rồng màu nâu, chắc là còn lớn tuổi hơn cả ông nội cô.

Án Hồi Ôn cởϊ áσ lông ra, đưa cho bà lão, bảo bà đợi bên cạnh.

Sau đó Án Hồi Ôn đặt chắc cái ghế, cô thật sự sợ dẫm hư nó nên run rẫy bước lên, ghế phát ra tiếng kêu đinh tai. Cô run rẩy đưa hia cánh tay lên mới đưa được nửa người lên bước tường.

Sau khi vắt hết sức lực, không dễ dàng gì cô mới vặn mình ngồi lên được trên bức tường. Cô nhìn quanh trong sân. Cao thế này à, đầu gối lúc này hơi đau, làm sao nhảy xuống được, làm sao có thể chuyển cái ghế vào bên trong đó.

Án Hồi Ôn suy nghĩ hai giây, vừa đặt được một chân vào trong cô liền nghe thấy phía xa truyền đến một giọng nói quen thuộc. Cô hoang mang ngẩng đầu lên thì nhìn thấy mấy người Lục Sơ Dương từ đầu phố đi vào.

Án Hồi Ôn quả thật rối vô cùng.

“Mau mau, bà ngoại, đưa điện thoại cho con.” Án Hồi Ôn vội vàng bắt lấy điện thoại, vừa cúi đầu giả vờ xem điện thoại, vừa đưa mặt len lén nhìn Lục Sơ Dương.

Cô nhìn thấy Lục Sơ Dương mặc bộ quân phục rằn ri, trên người không trang bị đồ đặc chiến đang đi đến trước mặt cô. Lúc này bọn họ đi đến đây làm gì?

Phía xa, Lâm Tại Ngôn đóng cửa xe lại rầm một tiếng, nhanh chóng bước lên phía trước không biết đang hỏi Lục Sơ Dương cái gì.

Anh hất cằm chỉ vào con phố: “Đi quét dọn vệ sinh đi.”

Sau đó Lục Sơ Dương kinh ngạc phát hiện Án Hồi Ôn đang ngồi nghiêm chỉnh trên tường. Anh dừng bước, quét mắt nhìn xung quanh cô hai vòng sau đó nhìn chằm chằm đi về phía trước.

“Đội trưởng, sao thế?” Lâm Tại Ngôn bọn họ cũng dừng bước. Nhìn theo ánh mắt của Lục Sơ Dương khi nãy, vừa ngẩng đầu lên nhìn thì…

“Phì.”

Lâm Tại Ngôn không nhìn được phì một tiếng.

“Đội trưởng, xin lỗi xin lỗi.” Anh nín cười: “Lúc nãy, em không có ý không tôn trọng đối tượng của anh.” Thế là các đội viên đều cúi đầu, làm như không nghe thấy chuyện gì cả, đi về phía chân tường Án Hồi Ôn đang ngồi.

Án Hồi Ôn ngây ngốc mở miệng:

“Lục, Lục Sơ Dương…”

Cô nhỏ giọng cầu cứu gọi tên anh, đội viên của anh…

Lục Sơ Dương lùi lại hai bước nhìn cô hỏi: “Cô ở trên đó làm gì?”

Án Hồi Ôn ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn trên đó, bởi vì Lục Sơ Dương hơi nâng cằm lên để nói chuyện với cô, cô hoàn toàn có thể thấy xương cằm gọn gàng dứt khoát nối liền với đường cong góc cạnh trên khuôn mặt anh.

Chỉ có đều sao hôm nay nét mặt anh lại nghiêm trọng như vậy.

Lòng Án Hồi Ôn căng thẳng, cẩn thận trả lời: “Bà ngoại của bạn tôi không vào được nhà, tôi giúp bà ấy mở cửa.”

Lục Sơ Dương nhìn bước tường: “Cô xuống đây.”

“Cái đó, có thể…” trước tiên cô vâng lời gật đầu lại chỉ chỉ vào bên trong, giọng điệu bàn bạc: “Nhưng tôi phải đi mở cửa trước.” Sau đó ánh mắt cô vô cùng muốn nói: Xin giúp tôi đưa ghế lên đi.

Lục Sơ Dương đứng ở dưới, nhìn một hồi cô cũng không nhảy vào được cũng không nhảy xuống bên ngoài được, còn trông vẻ xấu hổ không dám mở miệng, cuối cùng anh quả thật không nhịn được, trèo lên ghế, nhấc chân đặt lên đầu tường, dùng chân dài nhẹ nhàng nhảy vào.

Án Hồi Ôn: …

Đến khi cửa mở ra, Lục Sơ Dương đi qua chỗ cô, cô cười hì hì hai tiếng.

Sau đó cô đưa hai tay lên vỗ vỗ mặt, nhỏ giọng lờ mờ hỏi: “Có thể mượn cánh tay anh dùng một chút không, tôi..không xuống được.”

Án Hồi Ôn đoán chừng, yêu cầu này có hơi quá đáng, thế là vội vàng xua tay, đổi lại: “Không không không, thực ra tôi muốn nói là có thể giúp tôi mang cái ghế vào đây không?”

Lục Sơ Dương không nói gì, duỗi thẳng canh tay ra: “Xuống đây đi.”

Án Hồi Ôn thuận thế nhảy xuống, ôm trọn cánh tay đó.

Cô vốn dĩ cho rằng có thể đứng vững., không ngờ cô đã đánh giá quá cao đầu gối bị đau của mình, chân cô mềm nhũn đi, lảo đảo hai bước, bám chặt vào người Lục Sơ Dương.