Chap 20: Nỗi đau
................................................
Cả ngày hôm đó, cả nhà trừ Nhi đang hết sức lo lắng cho Linh bởi cô bé đã ra ngoài khá lâu rồi, bây giờ cũng gần 11h rồi chứ không vừa.
- anh à, em lo quá đi, sao con bé giờ này còn chưa về thế:2T-ech- (1):? - dì Mi sốt ruột nói với papa
- Em bình tĩnh nào, chắc Linh nó đang giận anh đấy, đợi con bé hết giận thì chắc sẽ mò về thôi.
- Ưʍ....mong là thế.
- Hay chúng ta báo cảnh sát đi, mẹ? - Thắng nói, rõ ràng anh chàng này cũng đang rất lo lắng cho em gái mình+_+
- Không đươc đâu anh Thắng, chưa qua 24 tiếng mà. - Nhi bảo
Ào ào
Reng reng reng
Tiếng điện thoại nhà reo lên trong bầu không khí căng thẳng ấy.
- Alo..ai đấy ạ..- dì Mi nhấc máy lên -..vâng..là tôi, xin hỏi có gì không ạ?....Sao? O..ông nói jì? - giọng bà bắt đầu run lên
.....
Và rồi dì Mi đã bị ngất ngay sau khi nghe xong cú điện thoại ấy...:2T-ech- (1):
.....................
Đến khi dì Mi tỉnh lại thì bà đã ở trong bệnh viện rồi.
Bà mở mắt ra...thấy chồng mình, Thắng và Nhi đứng đó ...
- A, em tỉnh rồi à? - papa nhẹ nhàng nói với dì Mi
- Anh...ơ...- như sợt nhớ ra điều gì, bà vội vàng hỏi - Linh, Linh đâu rồi hả anh?
Papa buồn bả né tránh câu hỏi của bà
- Ưʍ...chắc em đói lắm rồi nhỉ, để anh gọt táo cho em ăn.
- Không, em hỏi là Linh đâu rồi?
- Mẹ à, mẹ uống nước đi - Thắng lại gần và đưa ẹ mình 1 ly nước ấm
- Đã bảo không cần mà - dì Mi hất ly nước ra
Xoảng
- Bây giờ đang mưa...chắc Linh đang lạnh lắm..., mẹ phải đi tìm Linh, mẹ phải đi tìm em con - dì Mi vừa nói vừa bước xuống giường
- Không được đâu mẹ, mẹ bình tĩnh lại đi.
- Con tránh ra, mẹ phải đi tìm Linh.
- Mẹ...mẹ yên lặng nghe con nói đây - Thắng ôm chặt lấy mẹ mình - Linh..Linh nó sẽ không bao giờ trở lại nữa đâu.
- Jì? Con nói linh tinh gì đấy. Con thả mẹ ra, mẹ phải đi kiếm nó, em con sợ lạnh lắm, mẹ phải đi kiếm nó. Nếu không em con sẽ sợ đấy, con thả mẹ ra, thả mẹ ra điiiiii...
- Linh nó đã chết rồi mẹ ơiii:2T-ghost- (94):.
Bốp
Dì Mi tát vào mặt Thắng...:2T-heocon- (7):
- Mẹ không cho phép con nói những điều xằng bậy. Linh..Linh nó chưa chết, mẹ phải đi rước nó, mẹ phải...
- Em điên đủ chưa đấy, Linh đã chết thật rồi, con bé đã vĩnh viễn rời xa chúng ta rồi, em có hiểu không vậy.
- Khôngggg...Linh chưa chết...Linh chưa chết...huhuhu Linh ơi, Linh ơiii... - nước mắt dì Mi bắt đầu tuôn ra
Ào Ào
Cơn mưa vẫn dai dẳng rơi...
.........
Dì Mi run run bước vào phòng đựng xác con mình, bà từ từ lấy chiếc khăn màu trắng đang che đầu con mình ra....
Bà như khựng lại...trời ơi, đứa con gái yêu quý của bà đang ở trước mặt bà, mặt cô bé trắng bệch, chắc do sợ và do ở ngoài mưa quá lâu. Mắt cô bé nhắm lại, cô bé đã vĩnh viễn không thể mở mắt ra nhìn người mẹ thân yêu của mình được nữa rồi.
Dì Mi đau khổ ôm lấy xác con mình, bà ôm thật chặt, như thể sợ ai mang con gái mình đi vậy.
- LINH...LINH...CON TỈNH LẠI ĐI LINH..., CON ĐỪNG BỎ MẸ LINH ƠIIII....LINH..HUHUHU...
Papa và Thắng đứng đó nhìn mà không khỏi xót thương.
Còn Nhi, Nhi bỗng thấy lòng đau vô cùng, cô chạy ra khỏi căn phòng đó, ngồi xuống 1 góc trong bệnh viện. Cô ngồi đó mà lòng cứ khấp khỏm không yên, cô tự hỏi rằng liệu có phải mình nên dừng lại? Liệu có phải mình không nên tiếp tục trả thù? Những câu hỏi đó cứ liên tục,
liên tục hiện ra trong đầu Nhi.
- A...A....A.........AAAAAAAAAA.....A.a............. .
Nhi la lên. Cô dường như đã chịu hết nổi rồi. Cô không biết bước tiếp theo mình sẽ phải làm gì. Không ai, không một ai có thể chỉ bảo cho Nhi cả. Nhi, liệu cô sẽ ứng xử sao đây? Từ bỏ hay tiếp tục? Đó đều hoàn toàn phụ thuộc vào quyết định của cô.
.......................
Theo lời cảnh sát kể thì Linh đã bị 1 nhóm người cưỡng bức rồi dùng dao gϊếŧ chết. Án mạng xảy ra tại 1 khu phố vắng vẻ, ít ai lui tới, nên chắc dù Linh có kêu la thì cũng chẳng có ai nghe được.
Mấy ngày sau đó, hung thủ đã được tìm ra, đó là 1 nhóm thanh niên sống bụi đời. Tuy nhiên tìm thấy thì sao chứ, Linh - cô bé với mái tóc ngắn đầy cá tính - cũng sẽ không thể nào sống lại được nữa rồi.
Đó mới chỉ là bước khởi đầu cho số phận của những người trong gia đình này....
.....................
Về phía Nhi, đêm nay Nhi đã mơ 1 giấc mơ kì lạ, cô mơ được gặp lại mẹ mình...mẹ cô đứng đó, mỉm cười....
- Mẹ..mẹ..con nhớ mẹ lắm...
- Chi à, mẹ cũng nhớ con lắm...ưmmm...con đã lớn lên rất nhiều rồi....Con hãy cố gắng tiếp tục sống nhé...Đừng để bất kì ai có thể ăn hϊếp con.., như thế mẹ mới yên tâm được.
Mẹ cô vuốt nhẹ lên mái tóc cô...
- Mẹ..con thật sự không biết phải làm sao nữa. Mẹ hãy chỉ cho con cách đi đi..Con không biết có nên tiếp tục trả thù không nữa.
- con yêu của mẹ, con có bít ước muốn của mẹ là gì không nè:2T cun- (10):? ....Đó là mẹ hi vọng con sẽ luôn hạnh phúc, cho nên ...mẹ không muốn con làm bất cứ điều gì tổn hại đến người khác cả. Bởi như thế, sau này con sẽ rất hối hận và sẽ rất đau khổ.
- Nhưng chính họ, chính họ đã hại chết mẹ, chính họ đã làm cho con phải chịu nhiều mất mát.
- .....mẹ Nhi khẽ lắc đầu - không đâu con, mọi chuyện đều do mẹ cả. Lúc còn sống, mẹ đã ko bít quý trọng gia đình này, chỉ lo biết cờ bạc. Chính vì thế, mẹ đã đánh mất ba con, và đã làm hại đến con. Mẹ xin lỗi...Chi.
- mẹ....không phải do mẹ đâu...
- Cám ơn con, Chi ạ....ưmm...mà đến giờ mẹ phải đi rồi..tạm biệt con nhé.....Con hãy nhớ...hãy nhớ đừng bao giờ chỉ biết nghĩ cho riêng mình...con nhé....mẹ iu con nhiều....
- mẹ...mẹ đừng đi, con xin mẹ....,hãy ở lại với con !!!!!
Mẹ Nhi im lặng không trả lời, chỉ nở 1 nụ cười thật hiền hậu rồi biến mất trong làn khói trắng.
...
Hoảng hốt tỉnh dậy, Nhi mới biết thì ra mình mơ...
- Mẹ.....
Nhi lặng lẽ ngồi trên giường ụp đầu xuống đầu gối và ngẫm nghĩ. Bên ngoài, ông mặt trời cũng bắt đầu ló dạng báo hiệu 1 ngày mới sắp bắt đầu....
....................................
Tại nhà của Tuấn
- Thưa cậu chủ, có thư của ông chủ gửi đến ạ
sang +_+>
- Hey, có thư của papa à. - Thiên Thiên vừa nghe tin đã chạy từ phòng mình ra - Nè, brother, mau xem papa nói jì đi.
- Phiền phức, muốn xem thì tự mình xem.
Tuấn nói mà tay vẫn đang làm việc với cái laptop của mình.^_^
- Hứ..anh lúc nào cũng vậy hết á...Ưmm...để xem nào....papa nói là khi nào anh mới chịu về Mỹ đấy.
- Không rảnh, nếu muốn về thì em tự mà về.
- Xì...papa đâu cóa nhắc đến em đâu. papa chỉ thương mình anh thui à...
- Em ghen tuông vớ vẩn jì đấy.
- Thì đúng là vậy mừ...Từ khi em đến đây đến giờ, có lần nào papa gửi thư đến mà nhắc đến em đâu chứ.
- Nhảm...nếu muốn nhõng nhèo thì về Mỹ mà nhõng đi.
- Hứ.., anh hai là đồ..ooo ngốccccccc.
Ring Ring Ring
Tiếng chuông nhà kêu lên
Bà người hầu vội ra mở cửa thì thấy một cô gái đội mũ, đeo kính đen xuất hiện...
- Ơ...cô tìm ai:2T-ghost- (112):?
- Dạ, cho tôi gặp David ạ:2T-ghost- (47):.
- David nào, chắc cô tìm nhầm chỗ rồi.
- Sao lại thế được. Có phải cậu ta không muốn gặp tôi không?
- Cô lạ nhỉ, đã bảo ở đây không có David mà. Cô đi đi, nếu không tôi gọi cảnh sát đấy.
- Đủ rồi, bà vào đi. - tiếng của Tuấn vang lên
- Ơ.., cậu chủ..., nhưng....
- Bà không nghe thấy sao, ở đây không có chuyện của bà nữa.
Tuấn liếc bà người hầu 1 cái, bà ta sợ quá liền nhanh chóng đi vô
Sau đó Tuấn đưa mắt lên nhìn cô gái...
- Một người nổi tiếng như cô đến đây mà không đem theo cận vệ à?
Cô gái thấy Tuấn nói vậy thì mỉm cười, cởi bó nón và kính ra..để lộ khuôn mặt đẹp như thiên thần.
Đúng, cô gái đó không phải ai khác, chính là ca sĩ Ayumi^_^.
Thật ra Tuấn và cô ca sĩ này có mối quan hệ gì đây?