Chương 47

Đảo mắt một cái đã đến cuối năm, năm mới gần ngay trước mắt, chỉ còn một tuần nữa là Tết tây.

Thụ vốn định Tết này không về nhà, kết quả nhà gọi điện thoại tới, nói là có việc, nhất định phải trở về.

Chuyện này phá hỏng kế hoạch ban đầu của hai người.

Công vốn định Tết này dẫn Thụ về nhà ăn cơm, xem như chính thức ra mắt người lớn,

Hiện tại đành phải đổi thành lễ Giáng Sinh trở về.

Cũng may lễ Giáng Sinh vừa đúng cuối tuần, tối thứ sáu Thụ liền kéo Công ra ngoài dạo phố, chuẩn bị mua quà cho hai vị người lớn trong nhà.

Quà cho mẹ Hướng thì rất dễ lựa chọn, Thụ mua ngay một cái khăn quàng cổ lông cừu màu đỏ, vừa có thể giữ ấm lại vừa đẹp.

Về phần quà cho cha Hướng,

Thụ muốn mua rượu, Công nói trong nhà có rất nhiều;

Thụ muốn mua thuốc lá, Công nói trong nhà có rất nhiều;

Thụ muốn mua trà, Công lại nói trong nhà có rất nhiều.

Thụ:…… nhà anh mở siêu thị à?

Công:…… anh biết có một thứ cha anh rất thích, nhưng mà mẹ anh không cho ông ấy mua.

Thứ Công nói là một bộ ấm chén trà men xanh.

Thụ nhìn vật tinh xảo bày trong tủ hàng dễ vỡ, tò mò nói: Bác thích trà đạo sao?

Công: Không phải.

Thụ: Vậy sao lại thích cái này?

Công:…… phòng đọc sách của cha anh vẫn thiếu một vật trang trí, mà bộ đồ sứ này, bất luận là về phong cách hay màu sắc, ông ấy đều thấy rất hợp với căn phòng ấy.

Thụ:……

Ngày thứ bảy, hai người mang theo quà tặng này nọ đến nhà Công.

Đây là lần đầu tiên thụ gặp mẹ Công, mẹ Hướng từ lúc bắt đầu nhìn thấy cậu, liền vẫn nhìn cậu cười mỉm, cười đến mức Thụ đỏ mặt.

Công lấy khăn quàng cổ Thụ mua ra, nói: Mẹ, đây là khăn quàng cổ Chiêu Ninh mua cho mẹ.

Mẹ Hướng nhìn thấy thì cực kì thích, lập tức choàng lên rồi hỏi cha Hướng nhìn đẹp không.

Cha Hướng: Ân, rất đẹp, tiểu Diệp thật biết chọn.

Thụ vừa nghe vậy liền nhanh tay đưa bộ đồ sứ đã đóng gói kĩ càng ra: Bác, đây là cho bác. Dù là đồ vật cũng phải được đặt đúng nơi, cháu cảm thấy, rất thích hợp để trong phòng làm việc.

Cha Hướng khóe miệng cong lên: Cháu đứa nhỏ này……

Mẹ Hướng liếc Công một cái: Con không cho ba con tiêu tiền lung tung, lại cho tiểu Diệp tiêu bừa bãi.

Bốn người ngồi ở phòng khách tán gẫu một hồi, mẹ Hướng vào bếp chuẩn bị bữa trưa.

Cha Hướng: Tiểu Diệp, lại đây chơi cờ với ta.

Thụ đi đến, cha Hướng đã bày xong bàn cờ.

Cậu ngồi nghiêm chỉnh một bên bàn cờ, tay cầm một quần cờ đen, vững vàng hạ xuống.

Thụ: Bác, cháu xin đi trước.

Cha Hướng: Ha ha, tiểu Diệp thật là, đừng nhìn bác già rồi mà coi thường chứ.

Công ở một bên nói thầm:…… chơi cờ năm quân thôi mà, có cần đến mức……

Hai người không để ý tới hắn, vui vẻ chơi cờ năm quân.

Công ở bên cạnh nhìn một hồi, cảm thấy thật sự nhàm chán, chạy vào bếp phụ mẹ nấu ăn.

Thụ thấy Công đã vào bếp, lặng lẽ nói với cha Hướng: Bác, cháu mấy hôm trước trên mạng học được một chiêu gọi là cờ đen tất thắng.

Cha Hướng có chút tò mò: Có thứ như vậy sao?

Thụ: Để cháu dạy cho bác, lát nữa bác chơi với Hướng Vãn, tiêu diệt hết uy phong của anh ấy.

Cha Hướng: Được!

Quả nhiên một lát sau, Thụ gọi Công ra.

Thụ: Em chịu thua, không chơi được nữa, anh tới chơi với bác đi.

Công: Em nói thật hay nói chơi a, tuy rằng cha anh thường xuyên chơi cờ năm quân, nhưng mà cùng lắm cũng chỉ ở trình độ trung bình thôi.

Thụ: Em lại thấy rất lợi hại nha, anh chắc chắn cũng sẽ thua.

Công: Không có khả năng.

Cha Hướng nhàn nhã chêm vào một câu: Thế thì đánh cược xem?

Công: Đánh cược gì?

Thụ: Em cảm thấy cái khăn quảng cổ của bác gái phối với một cái áo khoác chắc chắn sẽ rất đẹp……

Cha Hướng: Nói mới nhớ, bác gái đúng là hai ngày trước có vừa mắt một cái, như sợ đắt, không dám mua……

Công:…… cha, muốn mượn hoa hiến phật, cũng phải bằng bản lĩnh thật a.

Cha Hướng vẻ mặt không hề gì: Vậy thì chơi một ván đi.

Kết quả không đến 5 phút, Công đã thua.

Mẹ Hướng bưng đồ ăn đã xong xuôi đi ra, nhìn thấy Thụ và

cha

Hướng cười không khép miệng được, con nhà mình thì lại một bộ dáng buồn bực, hỏi: Làm sao vậy?

Cha Hướng khí phách phẩy tay: Không có gì, vừa thắng một cái áo khoác cho em thôi.

Ăn xong cơm trưa, mẹ Hướng thần thần bí bí nói với Thụ muốn cho cậu xem thứ này,

Sau đó bà lấy ra một quyển nhật kí.

Không đợi Thụ hỏi cái này là cái gì,

Chợt nghe Công rên lên một tiếng: Mẹ! Mẹ sao lại vẫn giữ bản nhật kí này!

Mẹ Hướng không thèm để ý tới hắn, nói, tiểu Diệp, để bác đọc cho con nghe. Vui lắm!

Mẹ Hướng thanh thanh cổ họng, mở miệng bắt đầu đọc:

Năm XX tháng X ngày X, trời quang, hôm nay cô Vương mặc một cái váy màu đen, sau đó cô bảo chúng ta dùng cụm từ “Váy đen giống như […]” để đặt câu, ta đặt câu là – Váy đen giống như cái quần cộc của cha. Cô giáo phạt ta đứng ngoài hành lang.

Năm XX tháng X ngày X, trời mưa, hôm nay mưa thật là lớn, ta không muốn đến trường, nhưng mà vẫn phải đi. Mẹ đưa ta hai quả trứng luộc nước trà để đem đến trường ăn, thơm quá, thế là ta lập tức ăn luôn. Kết quả bị nghẹn. Mở ngoặc, chữ nghẹn viết khó quá a, đóng ngoặc.

Năm XX tháng X ngày X, trời mưa, sao vẫn còn mưa a. Trời mưa chắc là do ông mặt trời tưới hoa đi.

Năm XX tháng X ngày X, thời tiết âm u, hôm nay viết văn đề bài là “Giáo viên của em”, ta viết về thầy giáo dạy toán của ta, ta nói thầy dạy toán nhìn rất được, chỉ là hơi nhiều gàu.

Năm XX tháng X ngày X,……

Mẹ Hướng không đọc nổi nữa, Thụ cũng nghe không nổi nữa, hai người cười ngửa tới ngửa lui.

Công mặt đỏ bừng giật lại quyển nhật kí, ai oán nói: Con lần này nhất định phải đem nó bỏ đi.

Khó có được một cái cuối tuần về thăm nhà, Công Thụ buổi tối cũng không về, ngủ lại ở đó.

Thụ nằm trên giường, nhớ tới ban ngày mẹ Hướng đọc nhật kí của Công trước đây, nhịn không được cười lớn.

Công có chút không biết nói gì nhìn cậu: Mắc cười đến vậy sao?

Thụ ngừng cười, lắc đầu.

Kết quả công vừa xoay người, chợt nghe phía sau truyền đến một tràng cười ngặt nghẽo.

Công:……

Thụ thật vất vả cười đủ, nhìn hắn đang ngồi trên bàn viết cái gì đó, liền hỏi: Anh đang viết cái gì vậy?

Công giận dỗi nói: Viết nói xấu em.

Thụ:…… phải viết tỉ mỉ đó nha.

Công quẳng bút sang một bên, bổ nhào vào trên giường hung hăng hôn Thụ một cái, sau đó lấy chăn phủ lên cả hai người: Ngủ.

Không biết có phải do ở chỗ lạ hay không, sáng hôm sau Thụ tỉnh dậy sớm hơn so với bình thường.

Lúc cậu rời giường chuẩn bị đi đánh răng rửa mặt, lại thấy quyển nhật kí đặt trên bàn làm việc kia.

Cậu quay đầu liếc nhìn Công một cái: Hắn còn đang ngủ.

Thụ cười cười, lén mở nhật kí ra, lật đến trang mới nhất,

Chỉ thấy trên đó dùng viết mực đen viết một dòng chữ:

Năm 2011 tháng 9 ngày 2, trời đẹp, ta, gặp Diệp Chiêu Ninh.