Mỗi tuần theo lệ lại có một cuộc họp.
A tuy chỉ là một trợ lí nho nhỏ, nhưng là bởi vì sếp của cậu chức vụ khá cao, cho nên cậu cũng phải tham gia họp.
Chết người nhất là, cái loại họp hành theo lệ này thì sắp xếp bắt đầu vào buổi sáng, liền một phát đến trưa,
Hơn nữa thật ra cậu cũng không cần phát biểu gì, cho nên mỗi lần nghe liền bắt đầu thất thần, sau đó buồn ngủ.
Có một lần nhịn không được muốn lấy điện thoại di động ra chơi, B không hề nói gì, nhưng vị lãnh đạo X không hề tầm thường ngồi đối diện lại trừng cậu, trừng đến khi cậu ngoan ngoãn đem điện thoại cất đi.
Sau này mới biết được, lãnh đạo X vốn mang vẻ mặt hung ác đó, với ai cũng vậy thôi.
Hiện tại đang phát biểu là Vương trưởng phòng phòng XX, nói đến mức tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía, nước miếng tung bay.
A nghe thật sự nhàm chán, ngứa tay bắt đầu vẽ vời trên tờ gấy trước mặt:
Một cái bàn họp hình bầu dục, chủ quản đang nói, nước miếng như mưa bay, tiếp đó tất cả mọi người chung quanh đều che ô……
Đang vẽ vẽ bỗng nhiên cảm thấy chung quanh có chút im lặng, liền ngẩng đầu nhìn:
Sao lại thế này, sao ai cũng nhìn mình?!
Một bên B nhẹ nhàng ho khan một tiếng: Tiểu A, còn không đem tài liệu hôm qua giao cho cậu chuẩn bị cho Vương trưởng phòng, không phải là quên chứ?
A hiểu rõ gật gật đầu, từ trong một tập tài liệu lấy ra: Ngày hôm qua chuẩn bị ……
Đúng vậy, chính là cái đang cầm trên tay này. Cậu còn vừa ở mặt trái vẽ lên!
Cậu trong lòng phát lạnh, ai oán nhìn B.
B còn tưởng cậu không có nghe rõ, vì thế nhắc lại lần nữa: Chính là tư liệu về các nhóm tuổi của độc giả đọc tiểu thuyết ấy, tìm được rồi thì nhanh đưa qua.
Tâm A đứt phựt, giả chết đem tư liệu đưa cho Vương trưởng phòng.
Mắt thấy Vương trưởng phòng đem tư liệu lật qua lật lại xem, sau đó xanh mặt hung hăng liếc một cái như muốn khoan lỗ trên người cậu vậy,
A tự nhủ về sau gặp vị Vương trưởng phòng này nhất định phải đi đường vòng.
Hiện tại thì B đang phát biểu, A nhìn bộ dáng B đĩnh đạc thuyết trình, thao thao bất tuyệt,
Nhớ tới buổi tối mấy hôm trước hắn ôm lấy mình, thật sự thấy cảm khái.
Không nghĩ tới tinh anh cong nam cũng có chuyện cũ thương tâm, không biết hắn rốt cuộc gặp phải chuyện gì.
Có thể là thầm mến bạn thân thẳng nam đã thân nhau hơn mười năm, sau đó thổ lộ kết quả người ta không tiếp thu được cuối cùng cả đời không qua lại với nhau nữa?
Cũng có thể là cùng bạn trai đầu đời thề sống chết có nhau, nhưng khi công khai lại vấp phải sự phản đối gay gắt của cha mẹ hai bên cuối cùng đành xa cách chân trời?
Nghĩ như thế nào thì cũng đều rất đau đớn a.
Càng tưởng tượng, ánh mắt A nhìn B lại càng thêm phần thương hại, hơn nữa hoàn toàn không nhận ra ánh mắt mình trắng trợn như thế nào.
Cũng may hắn và những người khác đều đang tập trung vào tài liệu trước mặt, bằng không nhìn thấy A mang cái biểu tình như muốn ép người ta chết kia,
Chắc chắn sẽ bị hù cho nhảy dựng.
B bởi vì chuyên tâm thuyết trình, thế nên không có chú ý,
Nhưng mà khi kết thúc rút cuộc cũng
nhận ra ánh mắt A nhìn hắn là lạ.
Hắn viết tờ giấy chuyền sang cho A: Làm sao vậy?
A: Không có gì, chỉ là thấy anh rất đẹp trai.
B: Cám ơn.
A: Kể chuyện quá khứ của anh đi, tôi tò mò.
B: Bây giờ đang họp.
A: Anh chỉ cần viết ra thôi.
B không thèm để ý tới cậu, bàu ra bộ dạng “Đang chuyên tâm họp, thỉnh chớ quấy rầy”.
A nhìn thì bực hết sức, lấy ngón tay chọc chọc chân hắn.
B bị cậu phá đến mức thật sự thấy hơi phiền, vì thế luồn tay xuống dưới bàn bắt lấy cái tay không yên phận kia của A.
A hoảng sợ, giãy dụa muốn thoát khỏi tay hắn.
B cau mày quay sang nói: Đừng phá.
Không biết vì sao, A bị mấy lời này làm cho xìu xuống, quả thật không lộn xộn nữa.
Vì thế hai người cứ như vậy mà nắm tay nhau, thẳng đến khi hội nghị chấm dứt.
SAu khi tan họp, A theo B quay trở về văn phòng hắn: Anh lần sau đừng làm như vậy!
B ngồi trên ghế, đầu cũng không thèm nâng lên một chút: Ai bảo cậu lộn xộn, cũng không phải là trẻ con mẫu giáo, ngồi im mà cũng không được.
A: Anh không thấy hai người đàn ông nắm tay là rất quái dị sao?
B ngẩng đầu, có chút đau thương nhìn cậu: Cậu…… Có phải là chê tôi……
A trong đầu lộp bộp: Hỏng rồi, hình như làm thương tổn tâm hồn mỏng manh của hắn.
A: Không, tôi……
B: Thật có lỗi, tôi không phải là cố ý. Hôm nay tâm tình không tốt lắm, buổi sáng nhận được điện thoại của mẹ ta, nói nàng muốn tái hôn.
A kinh ngạc nhìn B: Cha mẹ anh……
B thần sắc ảm đạm: Đúng vậy, bọn họ từ lúc tôi còn rất nhỏ đã…… tôi khi đó vẫn nghĩ rằng, có thể là bởi vì tôi không ngoan làm họ không thích mình……
A:……
B: Quả nhiên, ngay cả cậu cũng không thích tôi. Người như tôi, bất quá chỉ là một kẻ đáng thương hại ……
A cuống quít lắc đầu: Không có, anh hiểu lầm, tôi là muốn nói, anh nếu trong lòng khổ sở, cứ tìm đến tôi.
Không biết có phải do A nhạy cảm hay không, cậu cảm thấy sau lần B mở lòng với mình, liền giống như càng ngày càng yếu đuối.
Hoặc có thể nói, kỳ thật hắn nguyên bản cũng rất yếu đuối, chẳng qua là bình thường miễn cưỡng vui cười?
A nghĩ đến đây, cảm thấy có chút đau lòng.
Vì thế cậu chạy về bàn làm việc của mình, lấy mấy cây bút và một tập giấy trắng trở lại văn phòng B.
B khó hiểu nhìn cậu.
A: Anh đừng để ý đến tôi, làm việc của anh đi.
B nhìn cậu như vậy chắc là muốn vẽ, cũng đành làm việc của mình thôi.
Kết quả mãi cho đến giờ nghỉ trưa, A vẫn còn đang vẽ.
B: Cậu có khỏe không, nghỉ trưa rồi.
A: Anh đi ăn trước đi, mua về dùm tôi một phần.
B: Để tôi gọi người mang vào cho cậu. Tôi trưa nay phải cùng dùng bữa với vài tác gia, buổi tối còn tăng ca. Cậu nếu về thì nhớ khóa cửa.
A gật gật đầu, B cũng tùy cậu.
B cùng vài tác gia bàn xong chuyện xuất bản mấy cuốn sách thì cũng đã đến giờ tan tầm, hắn tùy tiện ăn chút cơm chiều, trở lại văn phòng chuẩn bị tăng ca.
Vừa ngồi xuống, liền phát hiện trên bàn làm việc có một bức vẽ: Một bức vẽ cậu bé kiểu hoạt hình đang cầm một quả bong bóng, toét miệng cười hớn hở.
B nở nụ cười: A a……
Hắn mở một tập tài liệu ra muốn đem bức tranh bỏ vào, kết quả phát hiện lẫn trong chồng văn kiện cũng lộ ra một tờ giấy: Một cậu nhóc đang đánh đàn dương cầm, cũng đang cười.
B sửng sốt một chút, quay đầu nhìn về phía bên cạnh máy tính, quả nhiên, dưới bàn phím cũng là một tờ giấy, vẫn là cậu nhóc cười toét miệng, lần này cậu nhóc đang gặm bắp ngô.
B bỗng nhiên cười không nổi.
Trên giá sách cạnh mấy quyển sách hắn hay xem;
Vừa ngẩng đầu lên có thể thấy trên bàn trà;
Ngăn kéo để mấy thứ lặt vặt,
Còn có đặt ở dưới góc chậu hoa;
……
Trong văn phòng B,
Bị ngập trong đủ loại nhóc tì cười toe toét hớn hở,
Khắp nơi đều có thể thấy được.
A nghĩ rằng hắn không vui, cho nên muốn vẽ mấy nhóc tì tươi cười này để dụ hắn vui vẻ đi.
Ở những chỗ ánh mắt hắn có thể nhìn tới,
Từng bức từng bức vẽ,
Vẽ nên ôn nhu của hắn.
B chưa bao giờ có cảm giác như vậy,
Trong lòng vừa chua xót lại như có gì đó đang căng lên,
Lại giống như có cái gì đó ở bắt đầu sinh sôi trong thân thể hắn, làm cho hắn muốn nắm chặt.
Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng bình ổn cảm xúc một chút, sau đó gọi một cuộc điện thoại cho A —
B: Cậu đang ở nhà?
A: Ừm. Làm sao vậy?
Cạch, B cúp máy.
A chẳng hiểu gì nhìn nhìn điện thoại: Hết tiền?
15 phút sau, A nghe tiếng chuông cửa vang lên.
Mở cửa vừa thấy, cư nhiên là B.
A: A, sao anh lại đến —
Còn chưa nói hết câu, đã bị B ôm chặt lấy.
A:…… Làm sao vậy, tâm tình anh lại không tốt?
B không nói gì.
A: Ai nha, người này sao lại phiền như thế a, trước kia cũng từng nói rồi mà, làm người chỉ nến nhìn về phía trước, không nên bị chuyện trước kia làm cho khốn khổ.
B: Tâm tình tôi không tốt.
Thanh âm B nghe rầu rĩ.
Nhưng là cái gì nên nói cũng nói rồi, cái nên làm cũng đã làm a, A tự hỏi còn có biện pháp nào để an ủi hắn, B lại đột nhiên buông cậu ra.
A: Làm sao vậy?
B: Cậu sẽ an ủi tôi, đúng không?
A:…… Ừ.
B nở nụ cười.
A chưa từng nhìn thấy hắn cười như vậy bao giờ, chỉ cảm thấy khuôn mặt tràn đầy vẻ ôn nhu, trong lúc nhất thời làm cho người ta đui mù.
B đem A đẩy mạnh vào tường, đóng cửa lại.
A nhìn khuôn mặt trước mắt chậm rãi phóng to, sau đó nghe thấy thanh âm khan khàn nghiêm túc nói:
Như vậy, chúng ta làʍ t̠ìиɦ đi.
Ở một giây lúc B bắt đầu hôn mình, ý niệm duy nhất trong đầu A là: Lần này an ủi, có phần quá lớn đi.