Chương 34

A nơm nớp lo sợ mua đồ ăn mang đến văn phòng của B, vừa mới chuẩn bị rời đi, B gọi cậu lại.

B: Từ từ.

A: Có việc gì vậy?

B: Hôm nay tôi tăng ca buổi tối. Cậu cũng phải ở lại.

A: A?

B: Phụ tôi làm tăng ca.

A: Rất kỳ quái đi.

B ngẩng đầu liếc cậu một cái: Cậu không biết sao? Loại

người hai mặt ban ngày đứng đắn ban đêm phóng túng

như tôi, luôn rất kỳ quái.

A:……

Thật ra A không nhất thiết phải ở lại làm thêm giờ, B cũng chỉ là nhất thời nổi nóng, muốn A tiết chế bản thân một chút.

Đợi khi đồng nghiệp tan tầm về hết, A tự giác đi vào văn phòng của B.

Cơm tối hai người gọi đồ ăn ngoài mang vào, sau khi lấy đồ ăn thì mỗi người liền cầm phần của mình lên.

A nhìn phần ăn của mình: Rau hẹ xào, ngư hương nhục ti

(thịt có vị cá), sườn kho, không có món nào là cậu thích ăn.

Lại nhìn sang phần cả B: Cải trắng xào chua, cà nướng, còn có cả đầu sư tử

(bắp cải cuộn thịt, nhìn giống giống cái đầu sư tử nên được gọi vậy ó).

B thấy cậu cứ nhìn mình mà không ăn, hỏi: Làm sao vậy?

A: Tôi muốn ăn cà

B:……

B gắp cà bỏ sang phần của A, nói: Cậu ăn đi, tôi không ăn cà.

A tò mò hỏi: Anh vì sao không ăn cà?

B nói với vẻ dĩ nhiên: Tôi mà ăn thì cậu không có mà ăn a.

(Nội tâm B: Rất ghét ăn cà, hoàn hảo là có A ở đây, đỡ phải lãng phí đem đổ đi)

A nghe B nói vậy, suy nghĩ một chút, thừa dịp B há miệng ăn cơm, nhanh chóng gắp một miếng sườn nhét vào miệng hắn.

Miệng B nhất thời căng phồng, chỉ biết kinh ngạc nhìn cậu.

A: Tôi không muốn chiếm tiện nghi của anh nha.

Tăng ca quả thật là cực kì nhàm chán, nhất là đối với một người không có việc gì làm.

B thật sự có việc cần làm, cho nên làm việc cắm cúi không ngẩng đầu lên được.

A lên mạng một hồi, cảm thấy nhàm chán, đành đeo tai nghe mở phim coi.

Không có âm thanh lách cách của bàn phím, chung quanh thật sự là im ắng hơn.

B cảm thấy có chút kì lạ ngẩng đầu nhìn xem, lại phát hiện A khuôn mặt vặn vẹo chôn ở cánh tay mà cắn cắn áo.

B hoảng sợ, cuống quít chạy tới túm lấy cậu: Cậu làm sao vậy! Có bệnh gì giờ phát tác sao?!

A tươi cười đầy mặt ngẩng đầu nhìn B đột nhiên từ đâu chạy đến: Không phải, tôi đang xem hài kịch, rất buồn cười! Tôi sợ làm ồn phiền anh, cho nên mới kiềm chế một chút.

A ngẩng đầu, khiến cho mặt hai người sát nhau, cho nên cậu có thể nhìn thấy rõ ràng hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt B.

A: Tôi…… Ở trong mắt anh……

B: Cái gì?

A lấy lại tinh thần, nhịn không được hướng về phía mắt B mà thổi thổi.

B cau mày đứng thẳng dậy: Cậu làm gì vậy?

A: Rất sáng.

B: Cái gì sáng?

A: Ánh mắt anh rất sáng. Bà nội tôi từng nói, không nên nhìn lâu vào một đôi mắt quá sáng, dễ bị hút đi tinh khí. Cho nên tôi mới nhanh nhanh thổi một chút.

B:…… Bà nội cậu biết nhiều thứ nhỉ.

2 giờ sáng, B rốt cuộc giải quyết xong công việc,

Sắp đến cuối năm chính là như vậy, rất

nhiều việc.

B nhìn thời gian, bây giờ về nhà cũng đủ thời gian nghỉ ngơi một chút, vì thế đứng dậy chuẩn bị gọi A,

Lại phát hiện A đã gục trên bàn mà ngủ.

Tuy rằng hiện tại là mùa đông, nhưng mà văn phòng B hệ thống sưởi đầy đủ, cũng khó trách A ngủ quên.

Hăn đi đến trước bàn của A, nhìn trên bàn bày tán loạn giấy phác họa.

Hắn cầm lên nhìn, hai bức đầu là vẽ bồn hoa ở văn phòng hắn,

Bức thứ ba tựa hồ là vẽ theo trí tưởng tượng của cậu:

Một con thuyền lướt trên sông, một người đứng ở trên thuyền; Hai bên bờ là nhà cửa hình cây nấm, cây cối bên trên treo đầy sao; mà bầu trời thì lại bị vẽ thành một cái lốc xoáy thật lớn.

B nở nụ cười: Bức tranh này tên là [ Ở trong mắt ], nét vẽ phóng khoáng, sạch sẽ, tuy rằng không hiểu được ý nghĩa, bất quá vẫn làm cho người ta cảm thấy thật thoải mái.

Sau đó nhìn đến bức vẽ cuối cùng.

Bức cuối cùng vẽ hai người đàn ông, một người lấy tư thế cực kỳ ái muội đem một người khác áp vào tường mà hôn môi.

Đây là phác thảo, tuy rằng nhìn qua có chút hỗn độn, nhưng là —

Cái người đàn ông đang đè người khác vào tường kia, cái đặc trưng mắt tam giác kia, cái đầu hói kia, nhìn thế nào cũng là Z chủ nhiệm;

Mà cái người bị đè kia, kiểu tóc kia, quần áo kia, còn có cái cà vạt họa tiết sọc nghiêng kia, nhìn kiểu nào thì cũng là hắn!!!

B cúi đầu nhìn cái tên không biết xấu hổ đang ngủ say kia, căm tức đem tranh ném trước mặt cậu ta,

Lớn tiếng hỏi: Đây là cái gì?

A rốt cuộc bị đánh thức, mơ mơ màng màng nhìn bức vẽ kia: Uhm, tôi đang luyện vẽ kết cấu thân thể nam giới.

B trừng mắt, A không thấy gì bất thường, còn mang vẻ mặt ngạc nhiên.

B cười lạnh: Kết cấu cơ thể chứ gì, để tôi dạy cho cậu cái gì là kết cấu cơ thể!

Hắn kéo A đem ép vào trên tường, tay trái đặt ở thắt lưng cậu, tay phải luồn vào trong áo.

B: Này là tư thế trên bức vẽ của cậu đi.

B so với A cao hơn một chút, tư thế này làm cho B phải cúi đầu nói chuyện, hơi thở quanh quẩn bên tai A.

Cái lỗ tai A bị hắn làm thế có điểm ngứa, giãy dụa muốn đẩy hắn ra, kết quả đυ.ng nhầm công tắc đèn, văn phòng lập tức một mảnh tối đen.

A rốt cục tỉnh táo lại một chút, gấp gáp nói: Tùy tiện vẽ một chút thôi mà, anh mau thả tôi ra.

Tay trái B vận sức hơn một chút, khiến cho A càng áp sát vào mình hơn, nói: Đây là thắt lưng.

Có lẽ có liên quan đến bóng tối, xúc giác của cơ thể trở nên phá lệ mẫn cảm, A bị hắn ôm như vậy, thế nhưng không thể động đậy.

Tay phải B nương theo thân thể A mà di động, sau đó ghé vào bên tai A: Đây là xương sống.

A bị hơi thở ấm áp bên tai làm cho hoảng hốt, khí lực lại không bằng B, chỉ biết quay đầu đi, cũng lại không cẩn thận mà đối diện với ánh mắt B.

Không biết vì cái gì, A không dám nhìn hắn.

B nhìn bộ dáng không biết phải làm sao của A, nở nụ cười nhẹ, đem cánh tay vốn để ở thắt lưng a rút ra chuyển sang bắt lấy cánh tay cậu.

Dạy học vẫn còn tiếp tục, A bên tai lại là một trận ngứa ngáy: Đây là, cánh tay ương ngạnh.

Một cái văn phòng to như vậy, lại có thể nghe rõ ràng tiếng thở cùng nhịp tim rối loạn của hai người.

A:…… Tôi, tôi biết hết rồi …… có thể buông ra……

B không nói gì.

Qua một lúc lâu, hắn có chút kiềm chế nói: Còn có cuối cùng giống nhau……

Tay hắn chậm rãi vuốt má A, đại khái do ở lâu trong phòng ấm, ngón tay khô ráo mà ấm áp.

A muốn nói gì đó, nhưng mà không đợi cậu kịp mở miệng, một luồng hơi thở ẩm ướt nóng bỏng đã chặn môi cậu lại.

A ngây người.

Qua một lúc lâu, B buông cậu ra, nhẹ nhàng nói:

Đây là, hôn.