Kết quả của việc buông thả du͙© vọиɠ chính là Thụ sáng hôm sau dậy không nổi, vẫn mệt mỏi mê man.
Công thế nhưng lại thần thanh khí sảng, không nhìn ra chút biểu hiện nào của việc mới cảm mạo phát sốt hôm qua.
Buổi sáng mới thức dậy hắn liền gọi điện thoại cho chủ quán, báo rằng Thụ hôm nay không thể đi làm.
Ông chủ: Cậu ta bị làm sao vậy?
Công: Mệt, đang ngủ.
Ông chủ:…… Cậu có thấy lí do của cậu có chút hợp tình hợp lí nào không vậy?
Công:…… Bởi vì mệt chết đi làm cho thân thể không khoẻ, cho nên nằm ngủ li bì.
Ông chủ: Tôi có thể quan tâm hỏi một câu, làm sao mà lại mệt đến vậy?
Công: Tôi có thể không trả lời không?
Ông chủ:…… Tháng này chắc chắn phải khấu trừ tiền lương của hai người!
Thụ ngủ thẳng đến giữa trưa mới tỉnh dậy, tắm rửa rồi mới ra khỏi phòng,
Thấy Công vừa rửa đồ ăn, vừa suy nghĩ cái gì đó, nhìn qua thấy có vẻ rất hài lòng vui sướиɠ.
Thụ cảm thấy ngạc nhiên, nói: Em đến giờ vẫn không biết anh biết nấu ăn đó?
Công cũng không quay đầu lại nói: Biết làm mấy món đơn giản thôi, không ngon như em làm.
Thụ nhìn bộ dáng chăm chú của Công, nhất thời tự dưng muốn đùa giỡn,
Cậu từ bên cạnh nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng của Công, sau đó tay phải trực tiếp theo vạt áo sơ mi của Công mà luồn vào, dán trên lưng hắn.
Công bị làm cho hoảng sợ: Làm sao vậy, tay lạnh muốn sưởi ấm à?
Thụ không nói lời nào, tay chuyển sang cổ, dùng đầu ngón trỏ để ở gáy, sau đó dọc theo xương cột sống một đường vuốt xuống dưới.
Công bị sự tê dại bất thình lình đó làm cho kinh ngạc thở không thông, lập tức xoay người bắt lấy cổ tay Thụ: Em —
Thụ: Vừa rồi rất kí©h thí©ɧ sao? Hình như người anh còn run lên.
Công:……
Thụ: Hơn nữa mặt cũng đỏ rực a.
Công:……
Thụ: Anh chắc chắn rất thích.
Công cơ hồ xấu hổ đến tức giận trừng mắt nhìn Thụ: Đừng nói nữa, mau dọn bàn đi, chuẩn bị dùng bữa.
Vì thế Thụ khoái trá tiêu sái đi qua chuẩn bị lấy chén đũa, lại nghe thấy di động vang.
Nhìn cái tên hiện lên trên điện thoại, Thụ sửng sốt, nghĩ nghĩ một chút rồi chạy ra ban công nhận điện.
Nói chuyện điện thoại xong đi ra, Công đã làm xong món cuối cùng, ba món mặn một món canh, có vẻ rất ngon.
Lúc ăn cơm, Thụ có chút không yên lòng, Công cảm thấy có khả năng có liên quan đến cuộc điện thoại vừa rồi.
Nhưng là Thụ không nói chắc hẳn cậu có nguyên nhân, Công cũng không muốn hỏi nhiều.
Kỳ thật cuộc điện thoại không có gì đặc biệt, chỉ là của một cô bạn bình thường gọi tới.
Nói là công ty phái nàng đến thành phố X làm việc, chắc cũng phải ở lại một thời gian,
Biết Thụ hiện đang ở đây, nên muốn rủ đi ăn uống tụ họp một chút.
Nếu như nói vậy thì có gì đặc biệt, thì là Thụ cùng cô bạn này có thể tính là thanh mai trúc mã. (sau này hãy gọi ngắn gọn là Thanh Mai)
Thụ cùng Thanh Mai từ nhỏ là cùng nhau lớn lên, cha mẹ hai nhà cũng đều là bạn tốt, vì thế đi học hay ra về cả hai đều đi cùng nhau.
Từ lúc hai người còn nhỏ, cha mẹ hai nhà đều tính toán chờ bọn họ vào đại học,
Nhất định phải tác hợp cho hai đứa nhỏ này.
Kết quả lúc vào đại học, Thụ có bạn gái (chính là bạn gái cũ), Thanh Mai cũng ra nước ngoài, việc này cũng cứ thế mà bỏ đi.
Nhận được điện thoại của Thanh Mai, hai người hẹn cuối tuần đi dạo thành phố X sau đó cùng nhau đi ăn,
Thụ không yên lòng cũng là vì đang suy nghĩ tự hỏi, có nên rủ Công cùng đi hay không,
Cuối cùng sau khi cẩn thận suy nghĩ, Thụ vẫn là quyết định hiện nay thì không nên.
Bất quá cậu cũng không gạt Công, nói cho hắn cuối tuần này phải đi cùng một người bạn, bảo hắn cơm trưa cơm tối tự mình giải quyết.