Chương 26

Thành phố X này, sau một trận mưa cuối Thu đầu Đông thời tiết liền lạnh đi,

Thời điểm giao mùa, luôn có rất nhiều người bị cảm mạo.

Công bởi vì liên tục thức đêm vài ngày viết cho xong mấy bản thảo, cũng thực bất hạnh mà trúng bệnh rồi — cảm mạo phát sốt, ốm đau liệt giường.

Buổi chiều sau khi Thụ nhận được điện thoại của Công, liền giúp hắn xin phép ông chủ, tỏ vẻ nếu cần người làm luôn ca tối cậu có thể giúp.

Ông chủ cười như không cười liếc nhìn Thụ một cái: Tôi vậy mà không biết quan hệ của các cậu lại tốt như vậy a.

Thụ lúng túng, ông chủ vẫy vẫy tay:

Được rồi, hai ngày này bảo cậu ta nghỉ ngơi cho tốt đi, dù sao trời lạnh thì buổi tối cũng không có nhiều khách, tôi làm luôn cũng được.

Ngay trước khi tan ca, Thụ gọi cho Công, hỏi hắn muốn ăn cái gì, cậu mua đồ ăn về làm cho.

Giọng Công trong điện thoại bởi vì bị bệnh mà có vẻ dị thường trầm thấp, nói: Anh muốn ăn em……[ làm sườn ]

Thụ ở đầu kia điện thoại nghe liền mặt đỏ tai hồng, cuống quít cúp máy.

Hai người Công Thụ cùng một chỗ, nhưng còn chưa đi đến bước cuối cùng.

Công nghĩ gì, cậu không biết,

Thụ thì tự nói với bản thân, tuy rằng tâm lý đã muốn chấp nhận Công, nhưng mà đề cập đến chuyện trên giường, cậu còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Chính xác mà nói, cậu còn đang trong giai đoạn học tập.

GV trên mạng, Thụ cũng lén lút tải một đống, mỗi lần xem xong là mặt đỏ tim đập,

Tưởng tượng chính mình cùng Công, vô luận là mình đè hắn, hay là hắn đè mình, đều có điểm không thể tưởng tượng nổi.

Sau lại nghĩ nghĩ, làʍ t̠ìиɦ vốn nên từng bước từng bước nước chảy thành sông, mình có chủ động hay không, thật sự không cần thiết lắm.

Kết quả hôm nay nghe được Công ngu ngu ngơ ngơ nói một câu “Anh muốn ăn em”,

Thụ không hiểu sao liền thấy mặt nóng lên.

Nhà Công đang ở chính là của hắn, ba phòng ngủ một phòng làm việc, trang hoàng gọn gàng thoải mái.

Nhà nằm cạnh kênh đào thành cổ của thành phố X, đứng ở ban công có thể ngắm nhìn liễu mọc thành hàng bên bờ kênh, cảnh sắc thật đẹp.

Thụ lần đầu đến liền nói đùa với Công: Khó trách lúc trước kêu anh đến ở với em anh không muốn.

Công ấp úng nửa ngày, mới nhỏ giọng nói: Em, có muốn đến ở cùng anh không?

Thụ không nghe rõ lắm, nhìn Công hỏi: Cái gì?

Công hít sâu một hơi, từ trong túi lấy ra một chùm chìa khóa được xỏ vào một sợi dây đỏ đeo vào cổ thụ: Sính lễ.

Thụ nhìn nhìn, chùm chìa khóa kia ít nhất cũng phải có 10 cái: Sao lại có nhiều như vậy?

Công: Cái gì có khóa anh đều làm thêm một cái.

Cậu có chút dở khóc dở cười: Vậy vì sao không phải là của hồi môn?

Công liền nghe lời: Được, vậy là của hồi môn.

Thụ:……

Công lằng nhằng nửa ngày, cuối cùng Thụ cũng đành đáp ứng nhận chùm chìa khóa.

Bất quá căn phòng cậu thuê là thuê luôn nửa năm, còn tới hai tháng mới đến kì, cho nên tạm thời không thể lại đây.

Lúc đến nhà Công thì trời đã tối, mở cửa liền phát hiện trong nhà thực im lặng.

Cậu lặng lẽ đi vào phòng Công, thấy hắn đang ngủ, cậu vội vàng lấy tay sờ sờ trán hắn, hoàn hảo, tựa hồ không nóng lắm.

Công hình như là cảm thấy lành lạnh, thoải mái cọ cọ vào lòng bàn tay thụ.

Thụ có chút buồn cười, lấy khăn ướt lau mồ hôi cho hắn, lại giúp hắn chỉnh lại chăn.

Buổi chiều Công gọi điện thoại nói đã uống thuốc hạ sốt rồi, vậy thì đổ mồ hôi là tốt rồi.

Lo rằng người bị sốt thì khí hư, Thụ nấu một ít cháo trắng, làm một ít đồ ăn nhẹ.

Xem cơn sốt của Công cơ bản cũng đã lui, liền đánh thức hắn: Dậy ăn chút cháo rồi ngủ tiếp.

Trong lúc ăn Công vẫn bảo trì trầm mặc, Thụ nói cái gì hắn cũng chỉ gật đầu hoặc là “Ân” Vài tiếng tỏ vẻ như đang nghe.

Thụ có chút kỳ quái: Người này hôm nay sao lại im lặng vậy. Sinh bệnh thì ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có sao?

Ăn tối xong Công ngồi trên sô pha đọc sách,

Thụ ngồi xuống cạnh hắn nói: Không ngủ? Anh hôm nay làm sao mà nãy giờ không nói gì?

Công suy nghĩ một chút, rốt cục mở miệng: Anh bị cảm hơi nặng, lây bệnh cho em sẽ không tốt lắm.

Thụ nở nụ cười, hôn Công một cái, nói: Em thử xem, có thể hay lây bệnh không.

Không hề bất ngờ khi thấy mặt Công đỏ lên, Thụ thấy đùa rất vui, nói: Di, không lây bệnh, em thử lại một chút.

Nói xong lại hôn Công một cái.

Công có chút bất đắc dĩ nhìn Thụ: Em khi dễ anh không có sức.

Thụ có chút đắc ý: Ai bảo anh– ngô —

Công chuẩn xác bắt lấy môi Thụ, đầu lưỡi ấm ướt trơn trượt như một con rắn tiến vào khoang miệng Thụ, triền miên mà kịch liệt.

Không biết có phải vì mới lên cơn sốt hay không, mà thụ cảm thấy trên người Công, ngay cả hơi thở cũng mang theo nhiệt khí bức người, lại thêm Thụ thấy chính mình cũng trở nên khô nóng, bức thiết khát cầu thứ gì đó,

Không hề ý thức chút nào rằng quần áo của hai người trong lúc say sưa môi lưỡi giao triền thì đã chậm rãi bị cởi ra hết.

Thẳng đến khi da thịt cảm thấy được một chút lành lạnh, Thụ mới từ cơn thở dốc thanh tỉnh lại.

Trước mắt là Công thân trên trần trụi, trên mặt một mảnh ửng hồng, trong ánh mắt là du͙© vọиɠ trần trụi.

Hắn bình tĩnh nhìn Thụ một lúc, sau đó gục mặt vào cổ Thụ, hô hấp nóng rực kinh người đến mức Thụ hoảng hốt suýt nhảy dựng lên.

Công bình ổn một chút ham muốn, khàn khàn nói: Mau dừng lại, nếu không —

Thụ cười nhẹ, nắm lấy tay công đặt ở hạ thân của mình nhẹ giọng nói: Dừng không được.