Buổi sáng A là bị một trận chuông báo thức đánh tỉnh, cậu nhắm mắt sờ soạng hướng tủ đầu giường, sờ nửa ngày cũng không tìm thấy đồng hồ báo thức ở đâu,
Hoàn hảo người bên cạnh đúng lúc tìm được nút ấn tắt, bằng không thật sự là ồn chết người.
Ân? Khoan khoan —
A mở trừng mắt: Bên cạnh có người!
Cậu hấp tấp ngồi dậy nhìn người bên cạnh mình, là B!
Cậu lại nhìn lại bản thân mình, toàn thân trần trụi, ngay cả qυầи ɭóŧ cũng không mặc,
Sao lại thế này, cậu cư nhiên trần như nhộng cùng B nằm trên một cái giường!
A cẩn thận hồi tưởng lại đêm qua:
Ăn tối…… ca hát…… chơi mạt chược…… bản thân thua uống rất nhiều rượu……
Sau đó thì cố thế nào cũng không nhớ nổi.
Bất quá, hẳn là mình uống rượu say, nên B mới mang mình về đây đi.
Có lẽ là do tiếng ồn A tạo ra quá lớn, B cũng tỉnh lại.
Hắn ngồi dậy nhìn A nói: Cậu dậy rồi a.
A: Ngày hôm qua là anh mang tôi về?
B: Cậu ngày hôm qua uống hơi nhiều, tôi không biết nhà cậu ở đâu, cũng chỉ có thể mang cậu về đây thôi.
A: Thật sự là cám ơn.
B khoát tay đi xuống giường, cầm lấy áo ngủ: Không có việc gì, bạn bè thôi!
A thả lỏng người, như là nghĩ tới cái gì nở nụ cười, nói với B:
Anh có biết tôi lúc mới tỉnh lại nhìn quanh thì liền nghĩ tới cái gì không? Nghĩ đến một cảnh hay xuất hiện trong tiểu thuyết và phim truyền hình — cái gì mà buổi sáng tỉnh lại phát hiện mình nằm nhà ai đó, thấy trên người mình có dấu đỏ đáng nghi, trên giường còn có vết máu, liền nghĩ đến chính mình cùng đối phương đã làm cái gì, ha ha ha ha, tôi thiếu chút nữa cũng nhịn không được muốn tìm tìm một chút, ha ha ha ha ~~~~~~~
B mặt không chút thay đổi nhìn A.
A ngừng cười: Làm sao vậy?
B: Chúng ta quả thật đã làm.
A lập tức bật cười: Anh đừng đùa, không có khả năng!
B: Tôi hôm qua uống cũng không ít.
A: Trên người tôi một cái dấu hôn cũng không có!
B kéo áo ngủ: Ở trên người tôi.
A: Vết máu khả nghi đâu!
B: Nếu cậu không có bệnh mù màu, đem chăn xốc lên, tôi nghĩ, cậu hẳn là xem thấy.
A cơ hồ là sét đánh vào đầu.
Trên cổ B xác thực có mấy dấu đỏ đáng nghi, trên cánh tay cũng có mấy dấu vết xanh tím, trên giường…… trên giường cũng……
Cậu có chút suy yếu nói: Sao lại có thể…… kia, tôi như thế nào một chút cảm giác cũng không……
B cơ hồ là có chút thương hại nhìn cậu: Cậu thật sự uống hơi nhiều……
Thẳng đến trước khi B rời khỏi nhà, A vẫn ở trong trạng thái hóa thạch.
B nhẹ nhàng thoải mái nói “Về nhà nghỉ ngơi cho tốt, ngày hôm qua cậu mệt muốn chết rồi” Liền khoái trá xuất môn đi làm việc.
Ba ngày sau —
B đột nhiên nhận được điện thoại của A, nói là có việc muốn gặp mặt hắn.
Tuy rằng cảm thấy có chút kỳ quái, bất quá hắn vẫn nhận lời.
Hai người hẹn nhau ở một trà quán, A vừa nhìn thấy B tiến lại, trên mặt biểu hiện hoàn toàn không tự nhiên.
Đợi cho B ngồi vào chỗ của mình, A đầy một cái nồi đất nhỏ đến trước mặt hắn: Này, tốt cho anh, ăn đi.
B mở ra thì thấy: Canh gà ác tiềm thuốc bắc.
B ( trầm mặc một hồi): Tôi mười phần chắc chắn tôi không có ở cữ.
A: Này, bổ ……
B: Tôi cũng mười phần xác định tôi không cần bổ khí huyết.
A: Ngày đó…… giống như ra rất nhiều máu…… cũng không biết có làm đau anh hay không…… còn là lần đầu tiên của tôi…… A, không phải, ý tôi là, là lần đầu tiên với đàn ông……
B: Ý của cậu là – cậu thượng tôi, đem tôi làm cho chảy máu, cho nên chuẩn bị canh cho tôi bồi bổ?
A: Có thể kĩ thuật của tôi không tốt lắm…… thật xin lỗi……
B: Vì cái gì là cậu thượng tôi mà không phải là tôi thượng cậu? Cậu rốt cuộc là tin tưởng vào đâu mà nghĩ là cậu thượng tôi?
A: Này còn phải nghĩ sao? Khẳng định là tôi, cái kia anh……
B [ hít sâu một hơi ]: Được rồi, tôi không muốn chơi nữa. Hiện tại tôi nghiêm túc nói cho cậu biết, chuyện hôm đó là tôi nói giỡn với cậu mà thôi, lừa cậu cho vui chút thôi, chúng ta cái gì cũng không hề phát sinh.
A biểu tình phức tạp nhìn B.
A: Vậy còn dấu……hôn trên cổ anh?
B: Là bị muỗi cắn.
A: Máu trên giường……
B: Cậu uống say rồi lộn xộn, đấm một đấm vào mũi tôi.
A cơ hồ là có chút thương hại nhìn hắn: Nói thực ra…… nghe có điểm giả tạo…… tôi biết anh rất khó chấp nhận…… nhưng là…… nếu đã xảy ra……
B:…… Chúng ta, thật sự cái gì cũng chưa phát sinh.
A: Được được được, coi như cái gì cũng chưa phát sinh. Anh trước đem canh uống đi.
B:…… Quên đi, không nói với cậu nữa. Tôi còn có việc, đi trước.
B nói xong đứng dậy muốn đi, A thấy thế khẽ cắn môi, hướng về phía B hô một câu: Hai ngày nay tôi đã nghĩ rất nhiều, anh yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm!
Trà quán vốn chính là một nơi yên tĩnh, một câu hô lên này của cậu ta,
Khách trong quán liền tức tốc hiều kì mà hướng mắt về phía bọn họ.
B chỉ cảm thấy vài dâu thần kinh trong đầu đứt phựt, hắn giận dữ quay lại cười một cái, nhìn A nói: Cậu muốn chịu trách nhiệm như thế nào?