Chương 7
Nhìn Trúc ăn cơm ngon miệng, ít nhất, Chi bớt lo lắng vì sợ mâm cơm nhà mình không hợp khẩu vị của Trúc, chỉ cần biết Trúc không quan tâm gì nhiều việc ăn uống như thế nào là vui vẻ rồi.Mà trông dáng vẻ Trúc ăn cũng buồn cười quá, ăn như thể chưa từng được ăn những món này bao giờ, Chi cũng thấy người giàu nhiều khi thật kì lạ.
- Mẹ Chi nấu ngon lắm sao? Chi thấy... cũng bình thường mà Trúc?
Chi ngu ngơ hỏi lại Trúc khi thấy Trúc ăn như thụi vậy.
- Ngon mà, chắc do Trúc đang đói nữa...
Nói gì thì nói, chính là do có bạn ăn cơm cùng, nên mới vui vẻ như thế này. Số bữa ăn ăn cùng gia đình đối với Trúc có thể đếm được trên đầu ngón tay. Ngồi ăn cơm cùng một người bạn, có người trò chuyện cùng, có người cùng nói đùa, trêu ghẹo, chẳng phải vui hơn rất nhiều sao?
- Nhìn Trúc ngố thật, không còn cái vẻ lạnh lùng kiêu ngạo của hôm mới tới lớp nữa... - Chi vừa cười vừa ăn.
Trúc cũng bị ngẩn người một chút, rồi mới hiểu được vì sao Chi lại nói mình như thế. Hai đứa ăn xong, liền dọn mâm cơm rồi mang ra phía sau nhà rửa bát. Trúc chưa bao giờ động tay động chân vào những công việc như thế này, nhưng Trúc lại mắc bệnh áy náy, khi nhìn thấy Chi ngồi rửa cực nhọc như vậy. Trúc sắn lớp áo len và lớp áo sơ mi lên, rồi ngồi xuống bên cạnh Chi...
- Chi cho Trúc phụ với? - Trúc cầm một chiếc bát đã được Chi tráng qua một lớp bọt xà phòng.
- Trời... muốn làm mà cũng hỏi ý cơ hả? Lịch sự không đúng lúc nhé, ngồi bên đó, tráng bát qua hai lần nước cho Chi, rồi đặt vào rổ... hiểu không? - Chi dặn dò Trúc.
Vốn dĩ là cô, thì cô chỉ tráng một lần nước máy sạch là đủ, vì cô có thể kiểm tra được thực sự bát đã sạch xà phòng hay chưa. Nhưng Trúc có ý muốn làm cùng, Chi cũng lo sợ đây là lần đầu tiên Trúc thử làm việc nhà, nên Chi dặn Trúc nhớ làm hai lần phòng hờ cho chắc chắn.
Trúc gật đầu. Lần đầu tiên “được” làm, cái vẻ mặt ngố tàu của Trúc không thể giấu đi được nữa. Cậu ta cứ cười cái điệu ngây ngô chữa ngượng vì chưa bao giờ làm những việc này làm gì, khiến Chi cũng cười theo.
“Tháng 12 đem những mông lung phủ lên gương mặt của người ấy!”
Trúc thấy lòng mình đã thay đổi. Trúc vẫn sẽ là Trúc, đi qua tháng ngày không thay đổi được tính cách lạ lùng ấy, thế nhưng, Trúc nghĩ điều này là thích hợp, lòng Trúc thay đổi, Trúc không muốn ở một mình nữa, là vì Trúc đã gặp đúng người, đúng thời điểm...
...
Lớp học thêm Địa.
Chi đạp xe từ nhà tới lớp học thêm Địa của mình cũng không quá xa, chỉ mất chừng 5 phút đi đường thôi. Nếu là trời hè, thì Chi vô cùng ngại học. Chiếc quạt nhà cô giáo không bao giờ hoạt động hết công suất, hoặc có thể do vô tình, nhưng Chi cảm thấy gió không đến phía mình. Còn hiện tại đang là mùa đông, thời tiết thì lạnh buốt, thế nhưng điều này không thể làm khó Chi giống như mùa hè được.
Chi thường đến muộn hơn so với Ngọc vì Ngọc nhà gần cô giáo hơn. Hôm nào Ngọc đi muộn, thì hai đứa lại có chuyện gì đó để hàn huyên một hồi rồi mới có thể tập trung học bài được.- Sao mày đi muộn thế? Để cặp bên đây này, còn nhiều chỗ... - Chi kéo một chiếc ghế nhỏ về phía Chi và Ngọc, sau đó bỏ hai cái cặp lên chiếc ghế đó.
- Tại cái Trúc, nó kêu tao tập xe đạp cho nó... tao cũng đến mệt...! - Nhìn trời đông lạnh như thế này, mà Ngọc vẫn đang còn lấm tấm mồ hôi là Chi hiểu Ngọc mệt mỏi tới cỡ nào.
- Mà sao tụi mày lôi nhau ra tập để làm gì? Mày không nói với Trúc là mày bận học sao? - Chi thấy học gì thì cũng cần đúng thời gian, dù có thân với cả hai, thì ai đúng vẫn phải bênh người đó.
- Tao thề, nó nhát gan lắm mày ạ. Ngã xe nhiều trầy hết tay rồi nhìn cũng tội. Bọn tao định về lâu rồi, ai ngờ nó bị gãy tay, thế là tao phải đạp xe đưa nó về nhà...
Ngọc bây giờ mới kịp thở sau một thôi một hồi nói, sau đó lại buộc tóc gọn gàng, liếc nhìn trộm lên đồng hồ...vẫn còn 5 phút nữa mới vào học. Một tuần chỉ học có 1 buổi, tốt nhất nên theo kịp bài vở cùng mọi người, không để chuyện riêng làm phân tán tư tưởng.
- Hả? Mày làm gì mà khiến nó gãy tay? Gãy tay nào? - Chi hốt hoảng khi nghe Ngọc thông báo. Cũng gần đến ngày kiểm tra cuối kì rồi, sao Trúc có thể bị gãy tay được chứ?
Chưa bao giờ Ngọc nhìn thấy Chi hốt hoảng như thế trừ phi đó là người nhà, mà giờ Chi đang hoảng hốt như thể Trúc chính là người nhà của Chi vậy.
- Giời ơi, mày làm tao giật cả mình. Nó gãy tay trái thôi mày. Gãy tay phải, mày nghĩ nhà nó để tao tới đây ngồi học với mày à? Đồ điên! - Ngọc quát lại Chi một tiếng, rồi Chi bắt Ngọc kể xem vì sao mà Trúc bị ngã.
Hóa ra Trúc ngượng chuyện hôm trước phải để Chi đưa về, thế nên bắt Ngọc tập xe cho bằng được. Tình bạn của họ đã cải thiện hơn rất nhiều so với ngày Trúc mới tới lớp. Thậm chí, Chi đã từng ghen tị, khi mà suốt ngày Ngọc và Lan dính lấy Trúc để trêu ghẹo, vì họ phát hiện ra Trúc rất hiền. Dù bị trêu ghẹo quá đáng, hai gò má cũng chỉ ửng đỏ vì tức giận không cãi lại được, chứ không có dấu hiệu gì là to tiếng với bạn bè.
Cả hai đang tâm sự giữa chừng thì cô giáo vào, cả cái Lan bây giờ cũng mò mặt tới để học. Cả lớp cứ thể im lặng nghe cô giáo giảng bài và ghi chép vào tập. Chi không biết Ngọc có cho gì được vào đầu không, nhưng riêng cô thì không. Cô chỉ nghĩ tới Trúc... không biết Trúc hiện tại có đau lắm không. Dáng vẻ của Trúc...có vẻ không chịu được đau đâu. Có lẽ hôm đó Chi không nên trêu ghẹo Trúc thì đúng hơn...
Chi đang ghi bài theo những gì cô giáo giảng, thì một tờ giấy được đặt xuống bàn Chi. Đó là Lan viết.
“Mày ơi, có ông anh lớp 12, ông ý mới chặn đầu xe tao sáng nay, bảo tao giới thiệu mày cho ông ấy!“.
Bức thư nhỏ nhắn này là cả Ngọc và Chi cùng đọc. Hai đứa này lại bắt đầu rồi, hễ có cái gì như bức thư này, liền mất tập trung khỏi bài học ngay. Cô giáo có để ý thấy, nhưng vì đây là lớp học thêm, nghiêm ngặt với học sinh cũng không có ích gì...
“Mày bị điên à? Để cho cái Chi nó học chứ?”, Ngọc viết lại, không thèm hỏi ý kiến của Chi rồi đưa lại cho Lan.
“Không phải điên, ông anh này trong đoàn trường, cái Chi cũng thích ông ấy mà. Ngày mới nhập học nó chẳng không thổ lộ thế? Nên tao mới viết giấy chứ? Như thể mình mày biết lo cho nó ấy!”Lan viết lại nhanh lắm, nét bút có vẻ nhấn mạnh hơn người bình thường.Có vẻ là tức giận nên mới đáp trả như vậy. Ngọc cũng cười tủm tỉm, liền nhớ ra ông anh sinh hoạt trong Đoàn trường học lớp 12 mà đầu năm Chi từng mê mệt. Hóa ra bây giờ lại để ý tới Chi, rồi còn nhờ Lan làm quen hộ nữa. Đến nước này thì Ngọc không trả lời giúp Chi được nữa, là phụ thuộc vào ý kiến của Chi thôi.
Ngọc đẩy tờ giấy đó sang cho Chi, rồi thì thầm nói... “Là anh Phong đấy nhé!“. Ngọc vẫn không thể ngừng cười, giả bộ không quan tâm tới nữa và tiếp tục chăm chúc vào bài học của mình.
Khi mới vào lớp 10, thầy giáo phân công cho Chi vào phòng sinh hoạt Đoàn, lấy cờ Đoàn và cờ Tổ Quốc để dự lễ khai giảng đầu năm. Thế là Chi gặp được anh bí thư đoàn 12E. Nghe tin tìm hiểu được anh ấy tên là Phong, học không được nhưng tham gia hoạt động rất là nhiệt tình. Học được hay không với Chi không phải là cách đánh giá con người, thế là Chi liền đưa Phong vào cuốn nhật ký bí mật của mình.
Chi ra dấu hiệu cho Lan rằng việc này Chi cần suy nghĩ, chứ không muốn trả lời ngay bây giờ. Lan gật đầu hiểu ý của Chi, rồi cả ba đứa lại chú tâm vào bài học như cũ.
...
Xe ô tô con của nhà Trúc đậu lại ở cổng trường. Lần này đặc biệt có cả mẹ Trúc đi theo kèm cặp.
- Con có cần mẹ đưa vào lớp không? - Mẹ Trúc lo lắng khi thấy con mình bó bột một bên tay trái, cũng may mắn là không ảnh hưởng đến việc ghi bài, nhưng điều này có thể khiến Trúc vướng víu trong sinh hoạt một chút.
- Mẹ, con không phải con nít, con có què chân đâu? - Trúc phản đối việc mẹ luôn quan tâm thái quá mình như vậy.
- Được rồi được rồi. Nô đùa với các bạn vừa phải thôi nhé? - Mẹ Trúc nói vọng theo khi Trúc cố đeo balo bên một bên vai rồi đi vào trường.
Trúc chưa bao giờ thấy mình phải trải qua cơn đau nào mà nó lại nhức nhối như thế này, không phải ở cánh tay bị gãy mà là những chỗ bị trầy, nó cọ vào vải quần áo rất là nhức mặc dù đã có lớp bông băng thuốc đỏ che lấp.
Trúc cực nhọc leo lên tầng ba, đi được nửa được, thì Lan đi từ phía sau cũng chạy nhanh lên bắt kịp để giúp đỡ Trúc.
- Mày và cái Ngọc, khéo mà bày trò. Sắp thi cử tới nơi... đưa balo đây tao giúp! - Lan kéo balo từ phía vai Trúc và đeo ra phía đằng trước của mình. Trông Lan rất buồn cười, đeo chiếc cặp đằng sau lưng, rồi lại đeo một chiếc cặp đằng trước. Chính bản thân cái Lan cũng không biết tụi nó thành một hội bạn từ bao giờ. Chỉ có điều, những gì chúng nó hiểu về Trúc là quá ít...
Lan đi phía trước, còn Trúc đi phía sau. Với một bên tay không cử động được nên Trúc cảm thấy thật bất tiện, vừa đi Trúc vừa nhăn nhó vì đau.
- Có đau không? - Chi đi học tới, cũng bắt kịp được Trúc, tính định đeo balo hộ Trúc, nhưng Lan lại làm trước mất rồi.
Trúc gật đầu khi Chi ngó nghiêng dò xét cái tay đáng thương của mình. Sau đó, Chi lại tiếp tục xem những chỗ bị trầy xước. Không biết Trúc đã chịu đau như thế nào nữa, nhưng Chi biết chắc hẳn đêm qua đi ngủ là cả một cực hình với Trúc. Một vết trầy đối với Chi là cơn ác mộng rồi, đằng này Trúc không có vẻ sẽ chịu đựng đau đớn giỏi như Chi.
- Dạo này có vẻ không cần đi với Chi nữa rồi... Chi buồn thật đấy! - Chi chọc ghẹo Trúc.
Dạo này, Chi bận ôn thi. Những môn xã hội mà Chi theo học, phải học ôn rất là vất vả. Để được đưa vào đội tuyển của trường, Chi phải cố gắng từ đầu. Thế nên thời gian chơi cùng Trúc là ít. Lan và Ngọc không có mục tiêu và tham vọng như Chi, nên họ bằng lòng để năm lớp 10 thư giãn đầu óc sau lần ôn thi vất vả từ năm lớp 9.
Chính vì Chi bận học, nên Trúc không dám làm phiền ảnh hưởng tới việc học của Chi. Nhưng Chi nói đùa thế Trúc lại không hiểu được hết ý, vốn dĩ, Trúc đâu có quen những kiểu nói đùa này ở bên Việt Nam...
- Trúc... ơ... xin lỗi. Trúc tưởng Chi bận học, nào dám làm Chi bị ảnh hưởng... - Trúc cuống lên giải thích.
Không lẽ, Trúc phải thốt lên rằng, ở trong lớp Trúc thích chơi với Chi nhất?
Chơi với Ngọc cũng tốt, nhưng lại có mặt cái tên Nhật Minh ấy. Dù gì cả hai cũng đã làm lành sau lần cãi nhau buổi học đầu tiên do Ngọc yêu cầu, thế nhưng Nhật Minh và Trúc vẫn có gì đó ngượng nhau, cảm giác buổi đi chơi nào có mặt cậu ta là hơi khó chịu với Trúc.
- Chi đùa thôi... Trúc nghĩ Chi nói thật à? Đợi Chi ôn thi xong, rồi bọn mình lại đi chơi nhé? - Chi chọc nhẹ vào eo Trúc, cho Trúc cười, cho cái mặt bớt ngố và ngốc nghếch đi một chút. Cuối cùng, Trúc cũng cười rồi...
- Đi vào lớp đi, đứng ngoài đây lạnh lắm... - Trúc dùng bên tay không bị thương, kéo Chi vào lớp.
Cảm giác nói chuyện với Chi vẫn là dễ chịu nhất, vẫn là cảm giác giữa hai người không có khoảng cách gì, điều này khiến Trúc cảm thấy thoải mái hơn. Trúc không hiểu sao, mỗi lần nhìn thấy Chi cười và động viên mình, mặt Trúc luôn bị đần thối, như thể bị nụ cười ấy quyến rũ.
Ở bên Trúc, ngoài mẹ ra, Chi là người duy nhất luôn nói những từ ngữ động viên tinh thần Trúc nhất có thể. Ngoài việc động viên tinh thần, Chi có thể là một chỗ dựa tinh thần mà Trúc cũng không nhận ra.
- Ôi, em chào anh Phong ạ... - Nhật Minh nhìn thấy Chi đi vào cửa lớp, để ý xem có ai đang nhìn không, liền cúi chào Chi một cách đùa cợt.
“Anh Phong”? Có phải Nhật Minh chào nhầm không? Trúc nhìn quanh không thấy một ai đứng ở cửa lớp ngoài Trúc với Chi.
- Mày ngốc thế Trúc... người yêu tương lai của Chi đấy! Nhìn quanh gì... tao chỉ trêu nó thôi! - Nhật Minh giải thích cho Trúc khi nhìn thấy hành động ngờ nghệch của Trúc.
Bốn chữ “người yêu tương lai” đập tới tai Trúc, mà Trúc cũng quay sang xác nhận lại thông tin đó trước mặt Chi. Nhưng Trúc nghĩ, Nhật Minh nói thật. Hai gò má Chi đang ửng hồng rồi...
- Mày đừng nói luyên thuyên nhé? - Chi bị ghẹo cho đỏ mặt, liền đánh nhẹ vào người Nhật Minh một cái.
Cô chỉ nói là cô cần thời gian suy nghĩ. Mà đây chỉ là suy nghĩ cho việc có muốn làm quen hay không. Đâu có nói rằng sẽ suy nghĩ chuyện gì yêu đương đâu. Nếu cứ tung tin đồn lung tung này sẽ ảnh hưởng tới Chi, ảnh hưởng cả việc học tập nữa. Dù gì, cái anh Phong ấy, cũng đang học lớp 12 rồi, Chi hi vọng lo học hành ổn thỏa rồi mới tính đến.
- Mặc kệ nó đi Trúc, đi giặt rẻ lau bảng với tao đi... - Nhật Minh mặc kệ Chi phân trần, quàng vai Trúc và lôi Trúc đi.
- Ơ kìa, tay Trúc đang đau, sao mày còn bắt Trúc đi? - Chi kéo Nhật Minh lại.
- Mày buồn cười thế? Lo cho anh Phong đi nhé, bọn tao đi hâm nóng tình bạn, Trúc nhỉ?
Nhật Minh quay sang nhìn Trúc... Trúc biết, bình thường Trúc và Nhật Minh không có thân thiết tới cỡ này, nhưng hôm nay cậu ta có biểu hiện lạ quá, không giống thường ngày tẹo nào. Bình thường dù cậu ta có mặt dày bám theo Ngọc, buộc phải nói chuyện với Trúc, nhưng cũng không nói nhiều như ngày hôm nay.
- Tao không đùa. Trúc, có cảm thấy đi được không? Không đi được thì để Chi đi cho! - Chi lo lắng nhìn Trúc.
- Chi về chỗ đi, trời lạnh mà, để Trúc làm cũng được...
Trúc vỗ nhẹ lên vai Chi, tạo sự yên tâm, rồi quay đi cùng Nhật Minh.
Đúng là dự cảm của Trúc không sai. Nhật Minh khi vừa đi đến cầu thang là đã bỏ tay ra khỏi người Trúc. Cả hai đi tới chỗ giặt rẻ lau bảng, lúc này Nhật Minh cũng để ý thật kỹ xem có ai ở xung quanh không. Vì cũng mới đánh trống vào học, chỗ này vắng lắm.
- Mày thân với Chi, có chuyện này tao dễ nói với mày hơn là nói với Ngọc... - Minh nói thì thầm, vẫn giả bộ cúi xuống giặt rẻ lau bảng, nói đủ nhỏ để Trúc có thể nghe được.
- Mày cứ nói... - Trúc cũng lắng nghe.
- Mày ngăn cái Chi đừng yêu thằng Phong đó... thằng đó chẳng tử tế giống như cái mã của nó đâu!
Nhật Minh nhìn Trúc. Chưa bao giờ Trúc thấy Nhật Minh lại nhìn mình một cách lạ thường như thế này.
- Là...sao? - Trúc không hiểu cho lắm, và cũng là vì Trúc không biết nhân vật Phong này là ai.
- Từ thời thằng đấy học cấp 2, nó đã lêu lổng rồi. Lên cấp 3, chắc nhà nó bắt, nên trông cái vẻ tử tế vậy thôi. Tao sợ cái Chi yêu thằng đó, chểnh mảng học hành, mà tao cũng không tiện khuyên cái Chi, nên nhờ mày! - Nhật Minh nói tiếp.
- Nếu có thể, tao sẽ nói... chỉ sợ... - Trúc gật đầu đồng ý.
Trúc buồn, khi nghe về chuyện này, Trúc thực sự rất buồn. Buồn với hai lý do... lý do thứ nhất, Trúc từng có suy nghĩ kỳ cục một chút, về Trúc và Chi. Về một tương lai gì đó thật mù mờ, nhưng lại đẹp và hạnh phúc. Trúc biết bản thân mình có lẽ không đủ can đảm để nói điều này. Nhưng ước mơ thì có ai tính phí? Lý do thứ hai... Chi cũng thích người đó!