Chương 6: Đá quý và tự do

"Chà, tự do có lẽ chưa bao giờ là một thứ của ngươi. Hà, vậy đây là một cơ hội tốt. Vậy thì, hãy tự mình tìm ra câu trả lời đi. Đây là bài tập về nhà của ta. Nhưng cái đầu ngu ngốc của ngươi, có lẽ nó sẽ không dễ dàng tìm ra đâu."

Nói rồi, sư phụ há to miệng cười ha hả. Nghe rất yếu, nhưng ta rất vui khi thấy nụ cười tươi của sư phụ lần đầu tiên sau một thời gian dài. À phải, Ta không còn quan tâm đến ý nghĩa của tự do khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của người.

……Nhưng thành thật mà nói, ta không biết nên dùng chỗ đá quý này để làm gì. Đó là lý do tại sao ta giữ lại một viên ngọc và cho Togari, người mà ta luôn nợ từ những bữa ăn, phần lại cho anh ta. Coi như xin lỗi vì ta đã luôn đánh hắn đến giờ.

Tên khốn Togari ngạc nhiên và nói, "Nhi..nhi…nhiều như vậy tô…tô…tôi khô…khô…không biết phải làm gì với chúng !” Làm ầm ĩ lên quá, vì vậy ta lại đánh hắn ta một cái như thường lệ để hắn im lặng lại.

“Giờ thì… chỉ còn một viên ngọc.” Ta nên làm gì, có nên mua sắm ở chợ không? Trong lúc suy nghĩ về điều này, ta hỏi với người phụ nữ bán trái cây luôn cho ta táo rằng nên dùng để làm gì.

Chẳng được gì, nhận được một quả táo như thường lệ.

Ta đang rối thật sự. Ta không biết mình cần gì.

Mặc dù nhỏ, nhưng ta hài lòng với nơi ở hiện tại, còn quần áo... Ta quên mất mình đã mặc chúng bao nhiêu năm rồi nên không thành vấn đề."

Cách đây không lâu, trên chiến trường ta nghe thoáng qua: "Ngươi không cảm thấy Rush rất hôi sao ?" Ta không thể ngửi ra mùi gì, cuối cùng thì ta nhận ra rằng có lẽ mũi ta có vấn đề. Chỉ là nếu ta không nghĩ nó là kỳ lạ là được. Lúc đó có thật sự là lạ không ?



(ơ vãi cả 500 từ ? a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a)