Chương 40: Nhà thờ Dinare

Sau khi mở cánh cửa nặng nề, không khí ngột ngạt, ẩm ướt vẫn tràn ngập.

Ngay cả khi lắng nghe cẩn thận, cũng không có dấu hiệu của bất cứ ai.

"Này, ta mang táo đến đây, có ai ở đây không ?"

Sàn nhà được làm bằng đá giống như tòa nhà, và hành lang được xếp những chiếc ghế dài.

Nếu đi vắng hết rồi, tại sao không để quả táo ở đâu đó và về nhà ? Ta không muốn bị nhầm là kẻ trộm, và ta lại lo lắng cho chibi một mình ở bên ngoài.

Trong bóng tối lờ mờ, ta có thể nhìn thấy bức tượng Dinare nhỏ bằng đá ở phía sau đại sảnh. Nó được thắp sáng lờ mờ bởi ánh nến. Ta chắc chắn có ai đó ở đây

Thử lại gần bức tượng xem…

Nó có kích thước tương đương với chibi. Nhưng nó thực tế hơn nhiều so với cái ở lối vào.

Ta vẫn không biết mặt cô ấy, nhưng tôi có thể nhìn thấy đôi tai dựng đứng của cô ấy qua chiếc mũ trùm đầu, hai tay chắp trước ngực và những ngón chân lộ rõ từ cuối chiếc áo choàng dài.

Tất cả chúng đều được chế tạo tinh xảo cho đến những móng vuốt dài và sắc nhọn…

Đúng vậy, không còn nghi ngờ gì nữa. Dinare là... ta, không, là thú nhân cùng loài với ta...

"Ano……"

"Uwaaaaaa!" Đột nhiên một giọng nói vang lên từ phía sau!

Trái tim ta đã ngừng đập... ai đang ở phía sau ta !?

Bất kể thời gian nào…đúng vậy, trên chiến trường, ngay cả khi đang ngủ, ý thức của ta luôn căng thẳng. Để tránh bị trầy xước trên giường.

Nhưng tại sao... ta hoảng sợ quay lại và nhìn thấy một người phụ nữ mặc trang phục giống như bức tượng Dinare đang đứng trước mặt ta.

"Xét về tuổi tác... vẫn còn trẻ." Có lẽ thấp hơn Zeal. Đâu đó khoảng hai mươi tuổi.

"Tôi xin lỗi! Anh đến đây để cầu nguyện? Hay bạn đến để nhận bánh mì hôm nay!?"

"A, xin lỗi! Ta vừa mang một quả táo từ ông già ở vườn táo đằng kia về!

"Eh... táo, à !?" Cô ấy nhìn ta từ mặt đến chân với ánh mắt ngạc nhiên... khác thường à, vì là người thú à.

Không có ích gì khi nghĩ về điều đó. Ta đưa cho cô ấy quả táo và cố gắng rời đi nhanh chóng... nhưng.

"A, ừm, ngài thú nhân... ngài bị thương à?"

Ủa, ta bị thương à? Đột nhiên xảy ra chuyện gì vậy?

"Mặt của ngài dính đầy máu."

Ngạc nhiên trước lời nói của cô ấy, ta lấy tay lau mặt.

"Nó có cảm giác nhầy nhụa, giống như thứ gì đó đã đông cứng lại." Một mùi quen thuộc với nó.

Không lẽ... không, a. Đây không phải là chảy máu mũi. Mà là……

Vết sẹo trên mũi đã bị mở !

"Aaaaaaaa, tôi cần phải nhanh lên! Ngồi đó đi! Ừm, ngài thú nhân, ngài cao quá tôi không thể nhìn thấy những vết sẹo!" Cô ấy chạy tất bật. Mặc dù ta chưa bao giờ bị thương nặng như vậy.

Nhưng... kỳ lạ thay, ta không cảm thấy đau đớn chút nào. Mặc dù ta vẫn có thể cảm nhận được cảm giác ấm áp của máu đang dần chảy ra và lượng máu dồi dào vẫn còn dính trong lòng bàn tay.

Có lẽ... do lúc trước khi cảm thấy đau ở trước cửa? Nơi đó làm vết thương cũ hở ra à?

Không, nhưng vết thương này có từ hơn mười năm trước. Nó đã là một thời gian dài rồi. Tình huống kỳ lạ là một thứ như vậy lại mở ra ... cái quái gì vậy?

Một lúc sau cô ta chạy lại. Với một xô nước và rất nhiều vải trắng trên tay.

“Máu vẫn chưa ngừng chảy à?” cô ấy nhìn vào mặt ta để lau máu trên mũi ta.

"!?"

Tay cô, cơ thể cô, dừng lại như thể bị đóng băng.