Khi ta đang ăn món hầm đặc biệt của Togari với Chibi, đột nhiên, từ phía sau, một hơi thở nồng cồn ôm lấy ta và nói: "Này, đứa bé thế nào rồi?"
Ta cáu ngay nhưng nhanh chóng nhận ra đây chính là giọng nói và sự động chạm của Zeal.
Luôn luôn là vậy. Dù ở đâu đi nữa, cô ta không hề phát ra một tiếng bước chân hay móng vuốt nào. Điều đó là không thể đối với ta, người vẫn tiếp tục công việc này và không thể từ bỏ sát khí.
Tuy nhiên, Zeal bây giờ toàn mùi rượu. Sư phụ ta từng nói cô ta là kẻ nghiện rượu không đáy. Dù có uống bao nhiêu, da cũng không thay đổi và sẽ không say xỉn. Rồi ngày hôm sau, cô ta có thể đi làm mà như không. Ngay cả một người nghiện rượu nặng cũng không thể.
Nghe nói sư phụ cũng là người uống rượu giỏi, nhưng cô ta còn giỏi hơn. Nếu hỏi ta, người hoàn toàn không thể uống rượu, theo một nghĩa nào đó, cô ta có thể đáng sợ hơn bất kỳ ai khác.
"Mọi chuyện thế nào? Togari. Kết quả hôm nay của cậu thế nào?"
"Ừm, tôi vẫn là thuê tạm thời, nhưng ngày mai tôi sẽ được kiểm tra, cảm ơn Zeal."
"Quả nhiên ~! Đầu bếp giỏi nhất của chúng ta Togari-san, nếu anh không được thuê tôi, tôi sẽ mắng đó~"
Bản thân Togari bắt đầu thấy khó chịu trước những lời nói lắp bắp và mùi rượu.
Nhưng tại sao người nghiện rượu lại uống nhiều như vậy...
Đó không phải là một số tiền đáng kể sao ? Ta quyết định hỏi cô ấy.
"Hmmm, nửa vì điều tốt, nửa vì điều xấu. À, nhưng, nó không thành vấn đề với Rush, à, đối với chúng tôi, meo meo."
Cô ta trả lời bằng những câu đố. Ta tự hỏi liệu có phải là do rượu không.
Và ánh mắt của Zeal chuyển sang Chibi bên cạnh ta.
Cô chạm mắt và thở dài một cách cô đơn.
"Vậy à... Tôi đoán là nó không có tác dụng... à, nhưng tôi không biết liệu nó có ổn không..." Zeal bế Chibi lên và vùi thân hình nhỏ bé của nó vào ngực mình.
"Từ bây giờ Rush chính thức sẽ trở thành một người cha ! Đó là lý do tại sao Chibi sẽ học hỏi từ tên chó ngu ngốc này và trở thành một người trưởng thành xuất sắc!" Trong vòng tay dịu dàng của Zeal, Chibi trông khá vui vẻ. Ùm phải rồi. Nếu nhìn kỹ, có thể thấy cái miệng đang cười toe toét.
"Hmm, vậy là chúng ta có thành viên mới gia nhập rồi, chúng ta nên làm lễ giai nhập nhé?" Zeal vừa nói vừa ôm Chibi cười lớn.
“Lễ gia nhập của Chibi ?”
“Đúng vậy, Togari và tôi đã làm điều đó khi đến dưới sự chứng giám của ông chủ đó” Zeal hướng lòng bàn tay của mình về phía Togari và đập tay.
...điều đó không đúng. Sư phụ đã không làm vậy, Togari cũng bối rối.
"Zeal, có gì đó không đúng thì phải. Đó chỉ là..."
"Vậy sao~? Đã lâu rồi nên tôi hoàn toàn quên mất~ meohahahaha."
Ngay khi nói xong, cô ta lăn ra bàn. Và đột nhiên ngủ thϊếp đi. Cô nàng này sao vậy?
Sau khi giải cứu Chibi sắp bị Zeal đè ngực, ta quyết định tạm thời bế con mèo say rượu này về phòng ngủ.
Thật là mệt. Ta muốn ăn thêm món hầm đó nữa... Nhờ có cô nàng này đã phá hỏng mọi thứ.
Đó có thể là một cách tả mâu thuẫn, nhưng cơ thể của Zeal rất "nhẹ mà nặng". Vác rất nhẹ nhàng, nhưng lại nặng.
Nguyên nhân là vì bên trong bộ quần áo cô ta đang mặc có giấu hàng chục con dao ném và số thuốc từ Ruth. Đó là một vấn đề lớn vì phải mặc nó, không chỉ trong cuộc sống bình thường mà còn trong công việc bí mật.
Giữ Zeal nặng nhưng nhẹ bằng cả hai tay, ta đi đến phòng riêng trên tầng hai.
Trái ngược với sự vui đùa trước đó, cô ấy đang thở nhẹ nhàng khi ngủ.
……Nó có mùi như rượu, nhưng ta nghĩ mình cũng sẽ phát nôn với nó.
Có phòng riêng dành cho khách ở cuối hành lang thẳng tắp. Zeal thuộc bang hội của ta, nhưng về cơ bản cô ấy không ngủ ở đây.
“Tôi không thích ở chung phòng với nam giới như vậy,” cô ấy nói.
Đó là lý do tại sao họ luôn ở những nơi khác nhau. Không ai hỏi nó ở đâu. Tuy nhiên, căn phòng này là dành cho khách, và Togari dọn dẹp và dọn giường mỗi sáng. Zeal cũng không phàn nàn.
Đó là lúc tôi cố gắng nhẹ nhàng mở cánh cửa gỗ lớn.
"Weig..."
Đôi môi mỏng của Zeal khẽ cử động. Ta không biết cái tên này, cô ấy đang ám chỉ ai khác à.
"Weig... Tôi không sai..." Đôi mắt Jeal vẫn nhắm nghiền. Phải, cô ấy đang nói mớ.
“Ngay cả khi tôi như thế này, anh cũng sẽ không ghét tôi… đúng không?” Đột nhiên, một giọt nước mắt nhỏ rơi xuống từ mắt Zeal.
Những giọt nước mắt của Zeal... tất nhiên là lần đầu tiên ta nhìn thấy chúng.
Đêm qua nhớ tới sư phụ, ta bật khóc, nhưng cô ta cũng có người thương đến mức phải khóc sao ? Ta tự hỏi tên của người đó là Wee hay gì đó. Trong lúc đang suy nghĩ, ta nhẹ nhàng dùng ngón tay lau những giọt nước mắt của Zeal.
Và rồi, như đêm qua, giống như Zeal đã liếʍ những giọt nước mắt của ta, ta cũng liếʍ những giọt nước mắt đó…nước mắt của cô ấy trong miệng ta.
Ta không thể không bị thúc đẩy bởi sự tò mò.
……ngọt. Ta cảm thấy như vậy.
Và rồi những giọt nước mắt biến mất trong miệng ta.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, vị ngọt của mật, vị ngọt của đường... một cảm giác ngọt ngào khó tả, không phải trên lưỡi mà là trong l*иg ngực, không, một cảm giác mơ hồ đọng lại trong tim, nhưng... Nó biến mất quá nhanh. .
Với một cảm giác kỳ lạ, ta lặng lẽ đặt Zeal lên giường.
Ta kiểm tra tư thế ngủ của cô ấy một lần nữa. Ừ, ta cô nên tỉnh dậy khi thoải mái. Sau đó ta lặng lẽ đóng cửa lại.
“Nước mắt của phụ nữ… à ?” Đột nhiên, những lời nói vô thức thoát ra khỏi miệng ta và biến mất trong bóng tối.