Chibi trong ngực ta vẫn mỉm cười và nhìn chằm chằm vào mặt ta.
Đúng vậy, từ giờ trở đi mi sẽ có thể đến một nơi có nhiều đồng loại của mình. Nếu vẫn mặc quần áo cũ kỹ như trước, ngươi sẽ bị những người xung quanh bắt nạt. Thế này là ổn.
Ngay sau khi rời khỏi cửa hàng, ta nhìn thấy một tòa nhà lớn với bức tường đá cao trước mặt.
Đây có là nhà thờ và trại trẻ mồ côi mà mọi người đã nói... Ta có thể nghe thấy tiếng cười của rất nhiều trẻ em ở bên kia bức tường. Đúng vậy, những đứa trẻ cũng có thể vui chơi ở đây.
"Được rồi, nhóc con, chúng ta tạm biệt tại đây nhé."
Nói rồi, ta nhét số bạc còn lại bọc trong lá thư vào túi ngực quần áo của Chibi. Tất nhiên nó không phải do ta viết. Là Zeal đã viết tối qua.
Trong bức thư này có những chuyện như "tìm thấy đứa bé này ở đâu?" hay đại loại thế.
“Rush tệ ở khoảng nói chuyện và còn tay nhanh hơn cả não nữa”. Zeal nói.
Đừng ngu ngốc… Sao ta có thể dám đánh người mà không có lý do. Ngoài ra, khi ta hỏi cô ấy sẽ làm gì với số bạc, cô ấy trả lời rằng vào những lúc như thế này, một số tiền nhất định rất quan trọng.
Chuyện gì cơ chứ...? Giải thích cho ta về vụ tiền được không.
Giờ thì, không có người gác cổng nào đứng trước cánh cửa lớn nên ta đặt chini xuống rồi gõ cửa… nhưng không hiểu sao tay lại không cử động theo. Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đáng lẽ chỉ cần gõ nhẹ vào cánh cửa này, nhưng chỉ vậy thôi, tại sao lại không thể ?
Ta nhìn chằm chằm vào nắm đấm của mình và tự hỏi.
“Là vì đứa nhỏ này! Chắc chắn là sẽ tốt hơn là không nên ở cùng một người như ta ! Bằng không, nếu không thì đứa nhỏ, nó..." Hôm qua, khi nhìn thấy Chibi lần đầu tiên và ôm nó vào lòng, ta cũng cảm thấy nhịp tim như vậy, và cảm giác lạ lùng như bị bóp chặt vào sâu bên trong mình lần nữa. Nó rút hết hơi thở đi.
Tại sao... tất cả những gì ta phải làm là gõ cửa và về nhà mà không cần nhìn lại. Sẽ không có gì to tát, sẽ dễ dàng thôi, nhưng tay chân ta không cử động được. Ta cảm thấy như bị đá đè và toàn bộ cơ thể mà không thể động đậy.
Cứ như, thể cơ thể ta đang bảo đừng rời xa Chibi vậy.
Như thể lòng bàn chân của ta dính chặt vào đất và đầu gối bị đóng băng vì lạnh.
Ta sẽ ổn với điều này. Cảm giác căng thẳng nhẹ nhàng giống như khi lần đầu tiên bước vào chiến trường với một thanh kiếm. Hãy hít một hơi thật sâu và cử động chân tay từ từ, vâng, thế thôi. Không có gì to tát. Ta chỉ lo lắng thôi. Chỉ là nó kéo dài quá lâu. Từ từ từ từ...
"Otou-tan..." Chibi nói với ta, làm tăng thêm sự căng thẳng. Với khuôn mặt như sắp khóc.
Đừng làm vẻ mặt đó. Ta xin ngươi đấy, đừng gọi ta bằng ánh mắt đó nữa.
"KHÔNG……"
Ơ, không gì ? Ta ? Không muốn thế này ?
"Không! Không ototan !"
Này, ngươi có thể nói đến thế đó à ? Nhưng mà sẽ ổn thôi. Ngươi sẽ hạnh phúc với những người trong đó. Vậy nên hãy quên mọi chuyện đi Vì ngươi, và vì ta...
"Không!!! Đừng đi Ototan ! Hãy ở cùng con đi !!!" Nó nắm chặt lấy bàn tay bất động của ta và gào khóc. Giọng nói rất to. Nó không chỉ vang vọng trong tai và đầu ta.
Tại sao ngươi lại thích ta đến vậy ? Ta không thể làm một người cha, ta thậm chí không phải là Loài người !
Và trong khi không thể bịt tai mình lại, miệng ta đột nhiên nói về một người không còn ở bên nữa.
"Sư phụ... ta nên làm gì đây..."
Sư phụ... đúng vậy, ngay cả sư phụ cũng là Loài người. Và khi ta được mua về, chắc hẳn ta cũng có kích thước tương đương với Chibi bây giờ.
Đúng vậy, bây giờ Chibi là ta, và ta là sư phụ.
Ta sẽ không bao giờ quên ngày hôm đó. Khi thầy ta qua đời, ta bị bỏ lại một mình, ta bơ vơ không biết phải làm gì. Ta đã khóc rất nhiều như nó phải không? Đúng vậy, ta đã ở trong tình thế đó như với Chibi đang ở hiện tại.
Khi nghĩ lại về điều đó, một nụ cười vô thức nở ra trên miệng ta. Đúng vậy, ta không thể làm được việc gì nếu không có sư phụ. Và Chibi này, là ta cũ. Thay đổi suy nghĩ.
Ta sẽ trở thành sư phụ của đứa trẻ này !