Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời ta thức dậy với ánh nắng chói chang.
Thông thường, trước khi mặt trời ló dạng - khi trời vẫn còn tối - ta đã mở mắt và vận động cơ thể là điều bình thường.
Có lẽ vì hôm qua ta đã nghe chuyện của Ruth đến khuya mà ta không thể hiểu. Thành thật mà nói, ta không thực sự quan tâm đến việc chúng sinh cần phải cần phải có đàn ông và phụ nữ, về chuyện làm cha và mẹ. Nói thật ta chẳng thể quan tâm đến. Suy cho cùng, vô số người lớn lên mà không có cha mẹ, như ta vậy.
Vì vậy, khi hỏi Togari về Ruth, hắn bảo rằng hắn rời khỏi đây lúc trời tối vì có công việc khác. Zeal hình như cũng vậy, Gail... Không biết có phải hắn không thích ở bên ta không nên về quê một thời gian.
Nói cách khác, những người duy nhất còn lại ở đây chỉ có ta, Togari và đứa bé. Chà, ngay cả hắn cũng nghĩ đến việc đưa đứa bé vào trại mồ côi...
Nhưng với điều này, cuối cùng ta cũng có thể cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Zeal nói rằng phương án tệ nhất là nuôi Chibi ở đây, nhưng ta không thể làm được. Và để Togari nuôi một đứa trẻ... ừ. Ta không thể làm điều đó.
Ta muốn bằng cách nào đó để đứa bé này cho ai chăm sóc và quay lại công việc thường ngày của mình. Đó là tất cả. Thành thật mà nói, ta rất tiếc vì đã thay đổi cuộc sống của mình quá nhiều. Không khí chiến tranh, hay đúng hơn là không khí chiến đấu, đã thấm đẫm cơ thể ta rồi.
...Ta quên mất, ta phải đến cửa hàng vũ khí trước.
Như thường lệ, đứa bé bắt đầu khóc ngay khi rời khỏi ta, nên cuối cùng ta đã ôm nó ra ngoài như ngày hôm qua.
Thành phố này hoàn toàn khác so với giữa thời chiến và rất đông đúc người dân. Nó thậm chí còn khiến ta nghĩ rằng ta có thể là Thú nhân duy nhất trên thế giới.
"A ra, Rush, anh sao vậy? Anh mang theo một đứa trẻ đứa trẻ đó?" Bà già bán hoa quả yêu thích của ta (mặc dù chỉ luôn lấy táo) gọi ta ngay khi nhìn thấy ta.
Trả lời đơn giản. "Tôi nhặt được nó ở chỗ làm."
Theo lời bà già hay nói, nhà thờ và trại trẻ mồ côi ở cuối phố cũng tràn ngập những người mới đến từ các làng khác. Ta lo lắng rằng nó sẽ khá khó khăn.
"Có tin đồn rằng cuộc chiến lâu dài giữa các quốc gia sẽ sớm kết thúc. Việc phân phối đang bắt đầu tốt hơn bây giờ, nhưng… chuyện gì sẽ xảy ra sau đó…”
Lúc đó ta phớt lờ lời bà ấy nói. Sư phụ cũng nói vậy, nhưng ngay cả bây giờ câu nói chiến tranh đã kết thúc vẫn không hiện lên trong tâm trí ta.
…Ta có cảm giác mạnh mẽ là ta chưa muốn nó kết thúc.
Khi ta cố lấy quả táo như thường lệ khi rời đi, bà ấy nói là cho Chibi-chan và đưa cho ta thêm một quả táo nhỏ. Đôi khi bà ấy thật tử tế.
Một quả táo lớn cho ta, một quả táo nhỏ cho Chibi. Ta đưa nó cho Chibi khi ta đang nghỉ ngơi trên bãi cỏ ở bãi đất trống bên cạnh để ăn nó, nhưng...
Xem ra nhóc không biết ăn, nên vừa nhận nó cầm quan sát và ngửi ngửi. Khi ta cắn một miếng thì Chibi bắt chước cắn một miếng lớn.
“Có ngon không?” ta hỏi. Cái má nhồi đầy đó đáp lại “n ~tsu!”. Và gật đầu lia lịa. Ta bị choáng váng trước cử chỉ đó.
Ta cảm thấy kỳ lạ. Thú thật, cho đến ngày hôm qua ta còn thấy bực mình với nó, nhưng khi thấy ngươi cố gắng bắt chước ta như vậy, sâu thẳm trong lòng ta lại cảm thấy bình an đến lạ thường...
Ngược lại, ta đột nhiên bắt đầu cảm thấy rằng “chúng ta có thể ở bên nhau cũng được”.
"Không, không, không, đừng nghĩ về điều đó." Ta là Thú nhân, thằng bé này là Loài người. Hơn nữa, chỗ của ta cũng không phải là nơi yên bình gì cả, nó chỉ toàn là giữa chiến trận mà thôi.
Trong khi nhắc nhở bản thân về điều đó, ta đến trước cửa hàng vũ khí, mục tiêu đầu tiên của ta.