"Rush-san, Rush-san?"
Bên cạnh ta lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Nhưng lần này không phải là sư phụ, thanh âm này rất trong trẻo.
"Rush-san, ừm... sao anh lại khóc?"
Ta chợt nhận ra giọng nói đó và chạm vào má mình. Nước nóng đang chảy... a, đây có lẽ là những giọt nước mắt, khi sư phụ ta qua đời, rất nhiều đang chảy ra từ mắt ta. Nhưng cái quái gì thế này, tại sao ta lại khóc ở đây!
Hơn nữa, nó không hề dừng lại.
Ta lập tức chạy ra khỏi phòng ăn. Ta cảm thấy xấu hổ, thất vọng và tràn ngập những điều không thể diễn tả thành lời, ta cảm thấy như mình sắp hét lên.
……Đôi chân ta vô thức hướng về phía cái cây lớn trong căn phòng biệt lập.
Một cái cây lớn đứng giữa quảng trường mọc um tùm. Nơi mọi người rèn luyện ngày đêm. Đó được gọi là sân tập.
Mặc dù vậy, không cần phải nói. Nó vốn đã trở thành một nơi “chỉ có ta” thay vì “chúng ta”.
Ta xấu hổ đến mức bật khóc trước mặt mọi người. Nước mắt của ta trước mặt Ruth và Zeal. Và tại sao ta lại nhớ đến sư phụ khi nhìn vào đứa bé đó...
Thời gian trước đó, ta đã ở đó. Bây giờ bọn họ đều đã tản mạc, hoặc đã chết trong trận chiến. Mọi người vui vẻ ăn uống xung quanh ta, ta còn trẻ và đói bụng, còn có sư phụ vẫn chưa già...
Ta tập đánh ở đây mỗi ngày. Cho dù thời tiết có xấu thế nào đi chăng nữa. Nhờ vậy mà vết nắm đấm của ta vẫn còn in rõ trên thân cây này.
Ta cứ đấm vào nó một cách vô tội." Đó là cái cây lâu đời nhất ở thị trấn này. Dù ta có đánh bao nhiêu lần thì nó cũng không nhúc nhích. Tất nhiên, ngay cả với sức mạnh hiện tại của ta.
Những chiếc lá mọc um tùm đang rụng đi từng chút một.
Dù sao đi nữa, giờ ta chỉ muốn xóa mọi thứ khỏi đầu mình.
Trong khi tiếp tục đánh nó, nhiều từ khác nhau tự nhiên thoát ra khỏi miệng ta, chẳng hạn như cứt và khốn nạn. Nó dần dần trở thành tiếng khóc, cho đến khi giọng nói đó tắt lịm, không ngừng nghỉ.
Ta không biết mình đã đánh được bao lâu. Nhưng đột nhiên sức lực rời bỏ đầu gối ta.
Sau khi ngã xuống, cuối cùng ta cũng nhận ra mình đang làm gì.
Ta khó thở, nắm tay ta rách nát và chảy máu.
Lúc đó, có thứ gì đó ấm áp và mềm mại chợt chạm vào vai tôi.
“Quả nhiên là anh ở đây”
Đó là giọng của Zeal. Ta có thể nghe thấy nó sau lưng. Nhưng tay cô ta có cảm giác như thế này à.
"Em đã rất ngạc nhiên, tại sao anh đột nhiên bật khóc ?"
Không thể đáp lại những lời đó. Hay đúng hơn là ta không biết phải trả lời thế nào.
"Anh vẫn khóc à?"
Phải, Zeal, nói đúng. Ta không biết làm thế nào để ngăn chúng lại.
“Anh không thể làm gì được. Còn thế này thì sao ?"
Thân hình mảnh dẻ của cô ấy ôm chặt lấy lưng ta.
Nó mềm mại và ấm áp... Trong đời ta chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác lạ lùng đến thế.
"Zeal, này..."
"Đừng nói gì cả, hãy nhắm mắt lại"
Giọng Zeal thì thầm vào tai tôi.
Đột nhiên, ta có thể cảm thấy tiếng thở của cô ấy dưới mắt mình… Không, môi cô ấy chạm vào ta.
Mềm mại hơn so với cơ thể, nhưng có cảm giác hơi thô ráp trên mặt.
「!!!」Cơ thể ta theo phản xạ thoát khỏi cô ta. Làm cô ta có thể liếʍ một cách đột ngộ như thế t!?
Nước mắt trên mặt ta !?!?
Khi đó, ta đang cố gắng hết sức để kìm nén nhịp tim sắp nổ tung, giọng điệu của ta trở nên lắp bắp như Togari.
Nhưng bất chấp sự bối rối của ta, Zeal vẫn nở một nụ cười tinh nghịch.
“Này, nước mắt của anh đã ngừng rơi rồi phải không?”
"E, a……"
Sau khi nghe như vậy, ta cũng nhận ra rằng nó đã dừng lại.
Nước mắt cứ chảy suốt nãy giờ.
"Cô... cô kh…kh…không được l…l…liếʍ ta như vậy! B..b…bẩn Lắm!" Tim ta như muốn nhảy ra từ miệng vậy.
Cũng giống như lần đầu tiên ôm chibi, tim ta đập mạnh đến mức như muốn tuôn theo từng lời nói của mình.
"Nó không hề bẩn thỉu, nước mắt của Rush là thứ đẹp nhất mà em biết."
Ở khóe miệng của Zeal khi cô ấy cười khúc khích khi nói điều đó, ta có thể nhìn thấy hàm răng lấp lánh.
Ta nghĩ đây là lần đầu tiên ta thấy cô ấy cười như thế này.
“Mọi người đều sống với rất nhiều kỷ niệm tốt và xấu trong lòng. Rush, người có thể rơi nước mắt vì những ký ức đó, là người có trái tim đẹp nhất. Em tin vậy."
Nhịp tim đập thình thịch của ta đã trở lại bình thường một cách bí ẩn.
Và lần này ngón tay của Zeal nhéo và kéo má ta.
“Đau quá!” Ta hét lên, tự hỏi đó là hình phạt gì.
"Nhìn này, cười lên. Rush."
Cô mỉm cười rồi nhéo chặt má ta, đau lắm. Nhưng có lẽ ta chưa bao giờ cười trước mặt người khác.
……Khi nghĩ về điều đó, ta không cần một nụ cười trên chiến trường.
Một lúc sau, bàn tay đang kéo má ta rời đi.
"Huh... anh thật bướng bỉnh. Khi một người phụ nữ cười, cư xử đúng mực với cô ấy bất cứ lúc nào cũng là phép lịch sự."
Đó là lời nói dối, ta chưa bao giờ nghe đến cách cư xử như vậy… Tuy nhiên, người duy nhất ta có thể nói chuyện là sư phụ.
“Ngươi không cần phải cười trước mặt tôi, nhưng ít nhất hãy nở một nụ cười trước mặt cô gái đó."
Lần này Zeal đối mặt với ta trong khi nói chuyện với vẻ mặt nghiêm túc.
Tới mức cái mũi hồng hồng của cố muốn dính chặt vào mặt ta.
Cô ta đang cười cái quái gì và làm bộ mặt nghiêm túc vậy.
Phụ nữ đúng là những sinh vật kỳ lạ.
Cô ta lại lẩm bẩm khi quấn một chiếc khăn tay màu trắng quanh nắm tay đầy máu của ta.
"Đứa trẻ đó cũng cô đơn...giống như Rush. Không, còn hơn thế nữa. Vì thế vì nó anh phải mỉm cười, bố à."
Lại cái từ đó!
Cuối cùng, ta quay lại phòng ăn bởi Zeal kéo ta vào, nhưng thành thật mà nói, ta vẫn cảm thấy không thoải mái.
"Không sao đâu. Đừng quan tâm. Đừng quan tâm."
Mặc dù Zeal nói vậy. Nhưng trái tim ta tràn ngập lo lắng rằng Togari và Ruth sẽ đột nhiên cười nhạo ta.