Câu Chuyện Bể Bơi

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thể loại: Hiện đại, hài, ngọt văn, nhất thụ nhất công Edit+Beta: Quét Đồng Cừ là một người đáng yêu lại có phần ngốc nghếch. Đặc biệt cậu có một nỗi ám ảnh với nước. Trần Chí Cường anh là người giống  …
Xem Thêm

Chương 3
Lúc Đồng Cừ đang thay đồ bơi thì nhận được điện thoại hỏi thăm của đàn anh.

“Tiểu Đồng Tử, học bơi thế nào?”

Đồng Cừ cởi thắt lưng ra, đắc ý dạt dào đáp: “Em hiện tại đã nổi được rồi.”

“Nổi? Nhanh như vậy?!” Đàn anh kinh ngạc, “Em làm như thế nào?”

“Rất đơn giản.” Đồng Cừ thực vui vẻ, “Tưởng tượng mình là một con cá, sau đó một chút liền nổi lên!”

“…” Đàn anh nửa tin nửa ngờ, “Thiệt hay giả?”

“Thực sự, ta một con cá nho nhỏ, mong muốn nổi một thoáng liền trôi ra xa ~” Đồng Cừ ngâm nga hai câu, nghiêng mặt liền thấy ánh mắt hung thần ác sát của huấn luyện viên Trần, vội vàng thay đổi ngữ khí nói, “Thời gian đi học, cấm nói chuyện điện thoại riêng, tắt máy!”

Nói xong liền ‘lạch cạch’ tắt máy, hướng về phía huấn luyện viên Trần bày ra vẻ cưởi ngây ngốc.

Nội dung huấn luyện hôm nay vẫn là ôm tấm nổi tập đạp chân trong nước như cũ.

Đồng Cừ nhìn cậu nhóc bên cạnh từng người từng người lên nhận đồ, nuốt nước bọt, giơ tay gọi: “Huấn luyện viên Trần, còn chưa phát tấm nổi cho tôi.”

Huấn luyện viên Trần đi tới, liếc cậu nói: “Cậu không phải biết nổi sao? Cứ như vậy mà nổi đi.”

Đồng Cừ trừng lướn mắt: “Cứ nổi như vậy tôi sẽ chết đuối mất!”

“Cậu liền tưởng tượng mình thành một con cá đi.” Huấn luyện viên Trần như cười như không đáp.

“Thế nhưng, tôi hiện tại không phải là một chú cá tự do tự tại trong nước.” Đồng Cừ buồn nản đáp.

“Vậy là gì?” Huấn luyện viên Trần nhướn khóe mắt.

“Tôi hiện tại là chú cá hấp hối trên mặt hồ.” Đồng Cừ trình trọng đáp.

“…”

Hết giờ, Đồng Cừ cứ ở đây dây dưa nửa ngày, vừa thấy huấn luyện viên Trần liền đi theo đuôi.

Huấn luyện viên Trần đi tắm, Đồng Cừ trước tới tủ đồ lấy ra dụng cụ tắm rửa.

Một lúc sau Đồng Cừ liền lấy ra một cái bao plastic, lạch bà lạch bạch chạy tới bên cạnh huấn luyện viên Trần đang chuẩn bị tắm, nhanh chóng từ trong bao lôi ra một cái khăn xát lưng, liếʍ liếʍ môi nói: “Huấn luyện viên, tôi chà lưng cho anh nhé!”

“Buông ra.” Huấn luyện viên Trần không chút khách khí phun ra hai chữ.

“Ngô.” Đồng Cừ hạ ánh mắt, vài giây sau lại ngẩng đầu lên, nhảy nhót nói: “Vậy anh chà cho tôi đi!”

“…” Huấn luyện viên Trần thật muốn một chai sữa tắm *** chết cậu, “Cậu cho đây là nhà tắm gì mà còn chà lưng?!”

“Không khác biệt lắm.” Đồng Cừ không chút để ý, “Chỉ cần là chỗ tắm rửa, là có thể chà lưng.”

“Khác bao nhiêu cậu liền chết với tôi bấy nhiêu.” Huấn luyện viên Trần không có ý cùng người suy nghĩ phi nhân loại này biện luận.

Đồng Cừ cũng không để ý, ánh mặt bất động đâm chọc, không chớp mắt nhìn chằm chằm huấn luyện viên Trần.

Hắc hắc, lõa thể thực sự đẹp quá, bình thường đều mặt quần bơi đen cản trở rất nhiều! Đồng Cừ thiếu chút chảy nước miếng, vóc người thật tốt nha, đặc biệt là chỗ kia, nói lớn, cũng không đặc biệt lớn, nói nhỏ, đương nhiên khẳng định không nhỏ! Cương lên khẳng định đĩnh thô… Khụ, ánh màu hoàn hảo, không biết cương lên có phải là màu xanh đen kinh khủng kia không… Khụ, hai quả trứng phía dưới thoạt nhìn cũng rất mỹ vị… Khụ!

Đồng Cừ vội vàng ngừng lại, tiếp tục nghĩ phía dưới liền muốn cương a!!!

“Huấn luyện viên huấn luyện viên, tôi trước sang bên kia ***… À không, là đi tắm…” Đồng Cừ đỏ cả mặt đạp.

“Cậu sao còn chưa đi tắm?” Huấn luyện viên Trần nhíu mày nói.

Đồng Cừ vào gian bên cạnh, vừa tắm vừa hưng phấn nói: “Tôi vừa rồi bị thân thể dương cương lại cường tráng của huấn luyện viên làm cho mê muội!”

“…” Huấn luyện viên Trần vội vàng nói sang chuyện khác, “Đúng rồi cậu vì sao lại có cái tên này? Đồng Cừ, cảm giác mạnh mẽ hiếm thấy.”

“Cha tôi a.” Nói đến tên, Đồng Cừ lại trở nên uể oải, “Cha tôi thích hoa sen, vốn ban đầu muốn gọi tôi là Đồng Phù Cừ, may mà mẹ tôi cùng ông nội náo loạn mấy ngày ông mới chịu bỏ ý định đó khỏi đầu.”

“Đồng hoa sen.” Phụt, tên này quả đúng là sai lầm đi.

“Ai.” Đồng Cừ thâm trầm thở dài một hơi, “Vậy còn huấn luyện viên?”

“Tên tôi là do ông nội đặt cho…” Huấn luyện viên Trần còn chưa nói xong, đã bị Đồng Cừ hăng hái cắt ngang, “Tôi biết rồi biết rồi! Ông tôi từng nói, người có tên Chí Cường đều trường thọ!”

“Phải.” Huấn luyện viên Trần hít sâu một hơn, “Tôi cảm ơn ông nội cậu!”

=. =. =. =. =

Ai? Sao phòng tắm lại không có một ai vậy?

Huấn luyện viên Trần có chút nghi hoặc, nhưng nghi hoặc cũng chỉ là nghi hoặc, vẫn là cởϊ qυầи bơi bắt đầu tắm, ngâm trong hồ bơi vô số thứ nước bẩn: nước rửa chân, nước tắm, nước mũi, nước bọt cả ngày trời, chính mình cũng có chút ghét bỏ bản thân.

Mới mở vòi nước, liền thấy Đồng Cừ lõa thể vui thú chạy tới.

“Cậu sao lại ở đây?” Huấn luyện viên Trần nhíu mày.

Đồng Cừ không nói gì, chỉ ngẩng đầu lên nhìn y, đôi mắt híp lên như vầng trăng khuyết.

Huấn luyện viên Trần đột nhiên cảm thấy giật mình, nhịn không được cúi đầu nhìn cậu.

Đồng Cừ so với y thấp hơn nửa cái đầu, đại khái cao 1m75, lại còn thêm khuôn mặt này nữa; không khác gì mặt búp bê, mắt tròn to, nhưng cười rộ lên sẽ không tự chủ được mà cong như vầng trăng khuyết, khiến người ta muốn véo một cái; nói đơn giản là cơ thể trắng nõn, lông cũng không nhiều, qua lớp hơi nước có thể thấy được một mảng thịt trắng bóng.

Huấn luyện viên Trần không tự chủ được nuốt nước bọt.

Đồng Cừ hôm nay phá lệ ít nói, chỉ là ngôn ngữ cơ thể phong phú không ít.

Cậu cười cười, trong giây lát vươn tay nắm chặt lão nhị của huấn luyện viên Trần. Huấn luyện viên Trần cả kinh, mệnh căn đã rơi vào tay đối phương.

“Làm gì…” Lời chưa hết liền kẹt trong yết hầu, bởi vì tay đối phương đã bắt đầu mềm nhẹ chuyển động.

Có thể lâu rồi không cùng người khác làm qua, hơn nữa loại kí©h thí©ɧ đột nhiên này, huấn luyện viên Trần bị Đồng Cừ xoa nắn vài cái, liền nhịn không được mà bắn ra.

Đồng Cừ cắn cắn môi, ngẩng đầu cười: “Hóa ra huấn luyện viên Trần là ba giây một lần a!”

Huấn luyện viên Trần dư vị chưa tiêu tan, trái lại nhịn không được bị lời nói này làm xanh mặt.

“Tôi ba giây một lần?” Y vươn tay nắm lấy hai tay của Đồng Cừ đang muốn đi rửa sạch dịch thể, “Cậu có muốn thứ xem không?”

Đồng Cừ lộ vẻ thỏ con rụt vai, lại bị đối phương bắt lấy, bàn tay dính dính dàn lấy bàn tay của huấn luyện viên Trần.

“Cái gì?” Đồng Cừ liếʍ liếʍ môi.

Huấn luyện viên Trần có chút chịu không nổi, đẩy Đồng Cừ vào góc tường, mở vòi phun nước vào cả hai người.

“Là cậu câu dẫn tôi trước.” Huấn luyện viên Trần cúi đầu, hôn lên đồi môi đang mở ra hô hấp của Đồng Cừ.

Đồng Cừ cư nhiên cực kỳ nhu thuận không phản kháng, trái lại trở tay ôm lấy lưng huấn luyện viên Trần, lẩm bẩm nói: “Nóng chết mất… Huấn luyện viên, nóng quá…”

Huấn luyện viên Trần vừa hôn sâu Đồng Cừ, vừa một tay đi xuống, liền lấy dịch thể vừa rồi trong tay Đồng Cừ, một ngón tay chen vào hậu đỉnh Đồng Cừ.

“…” Đồng Cừ trong lòng ‘ừm’ một tiếng.

Huấn luyện viên Trần mυ"ŧ lấy đầu lưỡi Đồng Cừ, lại cho thêm một ngón tay vào, chậm rãi làm trơn.

Sợ đối phương bị thương, công tác làm trơn tiến hành rất chậm, trung gian vì muốn an ủi Đồng Cừ mà gặm cắn từ xương quai xanh đến bụng đối phương một lần, cuối cùng dừng lại ở hai hạt hồng đậu trước ngực.

Ngón tay dưới chân đã tăng lên bốn ngón, Đồng Cừ hơi hơi đau đớn.

“Không sao, có tôi ở đây.” Huấn luyện viên trong lúc làʍ t̠ìиɦ dị thường ôn nhu, liếʍ hai đầu ngực Đồng Cừ nỗ lực muốn đối phương thoải mái.

“Được rồi…” Đồng Cừ khẽ ngửa đầu, lầm bầm một tiếng, trên mặt đều là hơi nước, thân thể nóng cực kỳ, sắp không thở nổi.

Huấn luyện viên Trần chậm rãi nhấc Đồng Cừ lên, để đối phương cuốn chân lấy eo mình, sau đó nắm lấy eo Đồng Cừ, bắt đầu đem tinh khí cương cứng đâm vào, miệng đồng thời cũng không dừng, cực lực giảm bớt đau đớn của Đồng Cừ.

Sau khi tiến vào, huấn luyện viên Trần cũng không vội vã chuyển động, chỉ cắи ʍút̼ xương quai xanh của Đồng Cừ, lực đạo vừa vặn, làm sau lưng Đồng Cừ kí©h thí©ɧ run lên.

“Tôi muốn…” Đồng Cừ vỗ vào lưng huấn luyện viên Trần, ánh mắt mờ mịt, vô thức nói, “Huấn luyện viên…”

Huấn luyện viên Trần cũng đã không nhịn được, nghe Đồng Cừ nói thế, lập tức bắt đầu trừu sáp.

Gian nhỏ bên cạnh của phòng tắm đã mang mang hơi nước, cả thân hai người đều ướt đấm dán tại một chỗ, huấn luyện viên Trần hoảng hốt nghe được tiếng nước lầm rầm, cũng không biết là vòi tắm hoa sen đang bắn nước tung tóe trên mặt đất, hay là tiếng bản thân trừu sáp Đồng Cừ tạo ra.

Chỉ cảm thấy cậu nhóc ôm trong tay mỹ vị như vậy, làm chính mình nhịn không được mà muốn nếm thử.

“…Mệt…” Chẳng biết đã bao lâu, Đồng Cừ đã bắn hai lần, đầu vốn gục trên vai huấn luyện viên Trần ngẩng lên, khẽ mở mắt, thanh âm trầm trầm, “Mệt…”

Huấn luyện viên Trần nhịn không được cong khéo môi cười, lần thứ hai cẩn thận hôn môi Đồng Cừ: “Ngoan, lập tức sẽ tốt.”

Lại qua một lúc, tốc độ trừu sáp của huấn luyện viên Trân bỗng nhiên nhanh hơn, Đồng Cừ trên người y trái phải lay đông, không kìm được mà đong đưa mông theo tiết tấu của đối phương, hai tay bám chặt lưng đối phương, lung tung không qui tắc cào trái phải.

Huấn luyện viên Trần mυ"ŧ lấy đầu lưỡi Đồng Cừ, một tay trống rỗng nắm lấy tinh khí đang ngo ngoe muốn bắn của Đồng Cừ, trầm thấp nói: “Chúng ta cùng lúc.”

Thế là lại mạnh mẽ tiến vào vài lần, cuối cùng đâm mạnh một cái, tại hậu đỉnh ướŧ áŧ Đồng Cừ mà bắn ra, đồng thời buông linh khẩu của Đồng Cừ, Đồng Cừ cũng co quắp bắn lên người huấn luyện viên Trần.

Huấn luyện viên Trần ôm Đồng Cừ đi tắm rửa.

Đối phương mềm yếu tựa vào mình, hoàn toàn không có tiếng huyên náo thường ngày, huấn luyện viên Trần nhịn không được từ phía sau cắn lỗ tai Đồng Cừ, yếu ớt cười hỏi: “Thế nào? Mệt sao? Có thích không?”

Đồng Cừ híp mắt, cúi đầu đáp: “Làʍ t̠ìиɦ không mệt như học bơi a…”

Thêm Bình Luận