Câu Chuyện Bể Bơi

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thể loại: Hiện đại, hài, ngọt văn, nhất thụ nhất công Edit+Beta: Quét Đồng Cừ là một người đáng yêu lại có phần ngốc nghếch. Đặc biệt cậu có một nỗi ám ảnh với nước. Trần Chí Cường anh là người giống  …
Xem Thêm

Chương 10
“Hóa ra em đã khẩn cấp như vậy rồi sao?” Khẽ cười một chút, Trần Chí Cường chuẩn xác không sai che lại cái miệng đang luyên thuyên không ngừng.

“Không không không không….” Đồng Cừ vừa vươn lưỡi ra đã bị cuốn lấy, Trần Chí Cường không chút ôn nhu mà hung hăng mυ"ŧ mát, thỏa mãn nhìn Đồng Cừ nhíu mày.

Trong lòng nghĩ nghiêm phạt như vậy cũng đủ rồi, nên tiếp đó liền giảm lực độ, nhưng không nhả ra, từ gốc lưỡi liếʍ đến đầu lưỡi, rồi ngậm lấy ở đỉnh, nhẹ nhàng mυ"ŧ một ngụm; cứ như vậy vài lần,

Đồng Cừ đã có chút rã rời, đem tất cả những thứ cãi nhau đánh nhau gì gì đó quăng lên chín tầng mây, nhịn không được mà phối hợp với kiểu hôn môi xoắn ốc.

Tiếng rêи ɾỉ chậm rãi thoát ra từ khóe môi Đồng Cừ, Trần Chí Cường thường ngày quen nghe tiếng ồn ào của cậu, vừa nghe thấy thứ âm thanh này liền ngẩn ra.

“Hôn răng…” Thầy Trần Chí Cường ngừng lại, Đồng Cừ bất mãn mở mắt, lẩm bẩm nói, “Hôn răng đi….”

Trần Chí Cường cuối cùng cũng nở ra nụ cười đầu tiên trong ngày hôm nay, lần này bỏ qua lưỡi cậu, mà dùng lưỡi mình liếʍ láp phần chân răng Đồng Cừ, thỉnh thoảng liếʍ tới vách lưỡi mềm mại, tiếng rêи ɾỉ của Đồng Cừ sẽ lớn hơn một chút.

Tiếng rêи ɾỉ thanh thuần, âm cuối đè xuống, ưm a thành tiếng, không khỏi mang đến vài phần mị lực vô cùng, khiến Trần Chí Cường thích thụ khẩn trương, động tác miệng cũng càng nhanh thêm, nhưng rất ôn nhu, hôn một vòng răng, Đồng CỪ đã cả người thả lỏng, à không, ngoại trừ phần trong quần.

“Em thích anh, thật sự…” Đồng Cừ híp mắt lại, vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ môi Trần Chí Cường, cực kỳ nhu thuận, “Anh cũng thích em có được không?”

Trần Chí Cường chỉ cảm thấy cả người tê rần, vì cái liếʍ nhẹ nhàng của Đồng Cừ liền khiến cho người dưới trướng thêm mấy phần, hai tay nắm nhặt không ngừng ướt đẫm, nhưunxg cũng không muốn thả ra.

“Anh cũng vậy.” Trần Chí Cường nhịn không được cắn chiếc mũi ửng hồng, thanh âm ôn nhu chưa từng có, “Đồng Cừ, anh cũng thích em.”

Đem áo Đồng Cừ kéo lên tới tận cổ, Trần Chí Cường ngậm lấy đầu nhũ nổi lên bên trái, nhẹ nhàng cắn, thỏa mãn thấy viên đậu đỏ của đối phương dựng thẳng đứng trong miệng mình, sau đó khẽ thẳng người lên, dùng đầu lưỡi không ngừng liếʍ lộng vật tròn nhỏ.

Đồng thời nhấc tay lên, ấn xuống đầu nhũ bên phải, nhẹ nhàng ngắt nhéo, đợi đến lúc dựng thẳng đứng, liền dùng ngón trỏ liên tục gẩy gẩy, Đồng Cừ chịu không nổi kɧoáı ©ảʍ mà lắc lắc người, tiếng rêи ɾỉ phát ra càng dày đặc.

“Huấn… Huấn… luyện viên Trần, chậm… chậm, chậm một chút….” Đồng Cừ thở gấp, màu sắc của đầu nhũ càng ngày càng phần nộn.

“Em gọi là gì?” Trần Chí Cường buông đầu nhũ bên trái của cậu ra, chuyển lên xương quai xanh, chậm rãi liếʍ láp, thỉnh khoảng khẽ cắn, để lại những dấu hồng hồng, tay phải cũng không lơ là, thay thành dùng ngón cái ấn lấy đầu nhũ bên phải.

Phía bên trái lộ ra trong không khí, run rẩy dựng thẳng, đặc biệt mê người, lúc này Đồng Cừ liền thấy không được tự nhiên, cắn môi nói: “Bên trái…”

“Em gọi là gì?” Trần Chí Cường cũng không để ý tới cậu, chỉ là cứ ở chỗ xương quai xanh để lại những dấu hôn đỏ hồng.

“Ưm…” Giữa lúc choáng váng, chẳng hiểu sao một ý niệm xuất hiện trong đầu Đồng Cừ, ở trên giường kêu cái tên Chí Cường này… liệu có làm mất hứng không a…

“Đổi lại.” Trần Chí Cường thẳng thắn phun ra hai chữ, lại tiếp tục liếʍ lộng phía bên trái, tay phải theo xương sườn đi xuống dưới, luồn vào trong quần soóc đen của Đồng Cừ.

Đổi lại cái gì? Đồng Cừ cắn môi dưới, có chút ủy khuất, Chí Cường thật sự không thích hợp để rêи ɾỉ a….

Trần Chí Cường lột quần soóc Đồng Cừ xuống, lộ ra chiếc qυầи ɭóŧ trắng bên trong, môi một đường lượn xuống chỗ rốn, đầu tiên là ở xung quanh đó đánh một vòng, rồi chậm rãi chuyển xuống dưới.

Tiểu Đồng Cừ trong qυầи ɭóŧ đã khí thế ngẩng cao đầu, Trần Chí Cường hai tay đỡ lấy thắt lưng Đồng Cừ, cách một lớp vải từ phần gốc hôn xuống.

“Uhm… A…” Đồng Cừ run rẩy, tiếng rêи ɾỉ càng thêm lợi hại, “Chồng… Chồng yêu…”

“Còn chưa cởϊ qυầи ra đã nhịn không nổi rồi?” Trần Chí Cường thỏa mãn cùng hưởng thụ nghe cách gọi đó, cũng không trêu Đồng Cừ nữa, trực tiếp đem qυầи ɭóŧ xé xuống phía sau, đem tiểu Đồng Cừ ngậm trong miệng.

“Ngô…” Đồng Cừ bị kí©h thí©ɧ không nhịn được cong lưng lên.

Trần Chí Cường một tay ở trên lưng Đồng Cừ chậm rãi vuốt ve, trong miệng ngậm lấy tiểu Đồng Cừ, sau khi dùng đầu lưỡi quét một lượt, liền bắt đầu không ngừng liếʍ lộng linh khẩu của Đồng Cừ.

“Chồng yêu… Chồng yêu anh chậm một chút a….” Đồng Cừ kêu lên, âm cuối khẽ run.

Linh khẩu đã chảy ra một lớp dịch thể mỏng, Trần Chí Cường cũng không ngừng, đem nửa căn tinh khí nuốt xuống, lại chậm chậm phun ra từng chút một, đầu lưỡi cũng không quên liếʍ láp ngoại vách yếu đuối của tinh khí.

“Chồng yêu…” Đồng Cừ hết lần này đến lần khác dường như chỉ biết kêu hai chữ này, tay đã ướt muốn chết, không tự chủ được nắm lầy mái tóc đen đang không ngừng chuyển động dưới hạ thân.

“Chậm… Chậm một chút… Nhanh một chút.. A a…” Cuối cùng Đồng Cừ cũng không biết chính mình muốn nhanh hay chậm nữa, chỉ cảm thấy khoang miệng ướŧ áŧ đang bao lấy mình, đầu lưỡi lướt từ phần gốc đến linh khẩu, kí©h thí©ɧ khiến người không ngừng run rẩy.

Trần Chí Cường gia tăng tần xuất vận động khoang miệng, khiến tiểu Đồng Cừ không ngừng nhận kí©h thí©ɧ, cuối cùng nuốt một cái cơ hồ đến tận họng mình, nhẹ nhàng liếʍ láp, rồi khẽ cố sức hút.

“Ngô… A a a…” Đồng Cừ nắm chặt tóc Trần Chí Cường, trong tiếng rên bản thân cũng khó tưởng tượng mà bắn ra.

………

Trần Chí Cường chẳng qua chỉ đè Đồng Cừ ra làm một hồi, liền ngừng lại, ôm Đồng Cừ đi tắm rửa.

Đồng Cừ ủ rũ nằm trong lòng Trần Chí Cường, tùy ý y lau người cùng sấy tóc cho mình, híp mắt nhìn Trần Chí Cường thay ga giường, lại được đối phương ôn nhu ôm về giường, đắp lên một lớp chăn mỏng.

Sau đó, Trần Chí Cường cũng nằm xuống, ôm Đồng Cừ vào lòng.

Đồng Cừ cọ cọ vào vai Trần Chí Cường, yếu ớt nói: “Lần nay nếu anh còn dám quỵt nợ, em sẽ đi phá bể bơi của anh!”

“Em còn có sức nghĩ đến những chuyện này sao?” Trần Chí Cường buồn cười nói: “Còn nữa, em thấy anh là loại người đó sao?”

“Sao không!” Đồng CỪ nổi giận đùng đù, tuy có chút khó thở, “Anh con mẹ nó còn không phải người như vậy a! Thừa nhận là người đàn ông của em khó như vậy sao”?

“Là rất khó.” Trần Chí Cường thỏa mãn nhìn Đồng Cừ biến sắc, lại chậm rãi nói nốt nửa câu sau, “Anh là người đàn ông của em còn bình thường sao?”

“Em quản nó thế nào!” Đồng Cừ bực bội cào cơ bụng của Trần Chí Cường, bất mãn nói, “Em thích anh, em muốn ở cùng một chỗ với anh, anh cho em một lời chắc chắn được không?”

“Anh không phải đã dùng hành động thực tế để cho em biết rồi sao?” Trần Chí Cường nắm lấy bàn tay đang lộn xộn trên người mình của Đồng Cừ, khẽ cười nói, “Lẽ nào em thấy câu trả lời của anh còn chưa đủ mạnh mẽ?”

Đồng Cừ sửng sốt một chút, lập tức phản ứng lại, cũng chẳng đỏ mặt, chỉ mừng rõ ôm lấy cánh tay người nằm cạnh, “Thật tốt thật tốt! Tiểu Cường anh cuối cùng cũng thừa nhận là chồng yêu của em rồi!”

Đồ gián chết nhà anh con mẹ nó cuối cùng không cự nự nữa rồi! Đây là trong lòng nói, Đồng Cừ không có can đảm đương nhiên cũng không muốn nói ra, nói ra sẽ phá hỏng bầu không khí ngọt ngào ấm áp sủng nịnh bây giờ a!

“Nếu đã rõ, chúng ta liền ngủ đi.” Trần Chí Cường cũng lười cùng cậu nói nhiều, bị chiếm tiện nghi ngoài miệng cũng không sao, chỉ là y cảm thấy tinh thần và tiếng huyên náo như hiện tại của Đồng Cừ khiến bản thân ở một phương diện nào đó có chút khó chịu.

“Ơ?” Đồng Cừ vừa ‘ơ’ một tiếng, đã bị Trần Chí Cường hôn, cũng không có vươn đầu lưỡi, chỉ là thổi một hơi vào miệng mình.

“Hô hấp nhân tạo em muốn, bù lại cho em.” Dứt lời vươn tay tắt đèn, một cánh tay vẫn đang ôm Đồng Cừ,

Đồng Cừ mím môi, muốn đem một hơi đó giữ lại, trong lòng như bị cái gì đó nhẹ nhàng chọc một phát, vừa ngứa vừa tê.

Đồng Cừ gối lên tay Trần Chí Cường, ngủ không được.

Nghiêng người liếʍ cơ nhị đầu của Trần Chí Cường, lại ngẩm mặt nhìn khuôn mặt nhắm mặt trong bóng đêm cũng rất giống hoa sen trắng của Trần Chí Cường, nhịn không được thấp giọng nói: “Trần Chí Cường, em thích anh.”

“Anh cũng vậy.” Hoa sen trắng vốn nhắm mắt đột nhiên trả lời.

“A, anh chưa ngủ sao?” Đồng Cừ giật mình.

“Em cọ tới cọ lui liếʍ tới liếʍ lúc sao anh ngủ được?” Trần Chí Cường bất đắc dĩ đáp.

“Chúng ta lặng nói chuyện đi.” Đồng Cừ cảm thấy mình cnàg ngày càng hưng phấn.

“Lặng lẽ nói chuyện?” Trần Chí Cường mở mắt “Kỳ thực anh có mấy lời, vốn hôm nay muốn nói với em.”

“Nói cái gì?” Lời âu yếm gì a, đừng xấu hổ nói ra đi!

“Anh chỉ là một huấn luyện viên bơi lộn, anh không thể cho em cuộc sống giồng anh.”

“Em phi, anh cho rằng em là đang tìm chồng hay tìm đại gia a, em có nguồn kinh tế riếng, không cần anh nuôi em!”

“Thời gian chúng ta quen nhau rất ngắn, anh không biết em thích anh có phải là hứng khởi nhất thời hay không, cũng có thể em ở cùng anh một thời gian mới phát hiện ra những khuyết điểm của anh, sẽ muốn rời xa anh.”

“A phi, em hiện tại không phải đã phát hiện ra khuyết điểm của anh rồi sao? Lời nói độc địa, tán bạo, thích trêu người khác, ừm ờ, còn thiếu nữ!”

“Anh vừa mới bắt đầu không nghĩ ra những điều này, tuy biết mình có cảm giác với em, nhưng luôn thấy không có kết quả.”

“Sao lại không có kết quả? Anh xem bây giờ đã kết thành quả nhiều hương vị rồi đó!”

“…” Trần Chí Cường xoay người, nhắm mắt nói, “Chúng ta vẫn là ngủ thôi.”

“Em sai rồi em sai rồi, em cam đoan không nói chen vào nữa!” Đồng Cừ vội áp sát lại, vuốt vai Trần Chí Cường nói.

“Là anh sai.” Trần Chí Cường ôm chặt lấy Đồng Cừ, như không nghe thấy mà thở dài một hơi, “Anh không nên nói mấy lời dây thần kinh của em căn bản không hiểu được.”

=. =. =. =. =

Buổi học bơi cuối cùng Đồng Cừ vốn định trốn không đi, sau lại bị Trần Chí Cường uy hϊếp nên đành ngoan ngoãn đến.

Tục ngữ nói nam nhân dám xuống khu nước sâu mới là người lính tốt! Đồng Cừ tự nhận mình không phải nam nhân tốt, nên ôm lấy gậy tre trong tay Trần Chí Cường không chịu xuống nước.

“Chồng… yê… không, huấn luyện viên tốt bụng, tôi xuống khu nước cạn bơi cũng được, không cần ngài phí tâm nhìn tôi ~” Đưa tay chỉ, “Anh xem bên kia có nhiều em trai nhỏ em gái nhỏ đều đang ngóng trông anh sang dạy họ kia!”

“Đồng Cừ, tôi đếm đến ba.” Trần Chí Cường mỉm cười, “Cậu nếu như không tự mình xuống tôi sẽ đem cậu ném xuống.”

“Anh quá độc ác rồi!” Đồng Cừ trong lòng biết đã không thể dựa vào chồng, chỉ biết đau khổ đeo kính bơi vào, đi đến bên thành bể.

Mẹ nó! Mặc kệ đi! Không phải là khu nước sâu sao! Cùng lắm là chết đuối trong khu nước sâu, chết đuối trong khu nước sâu cũng là một hảo hán a! Nghĩ thế liền hít sâu một hơi, ‘bùm’ một tiếng nhảy xuống.

Kỳ thực trong khu nước sâu sức nổi càng lớn, huống chi bây giờ không mang phao, càng dễ dàng nổi lên.

Bắt đầu có chút căng thẳng, bơi một cái liền uống một ngụm cước, vội vàng nắm lấy gậy tre phía trước, há mồm thở dống.

Huấn luyện viên Trần ở trên bờ hô to: “Đừng khẩn trương! Thả long! Động tác tay chậm một chút! Làm lại một lần!”

Đồng Cừ vuốt nước trên mặt xuống, buông gậy tre ra, lại thử bơi.

Lần này có chút tiến bộ, bơi ba lần mới dừng lại.

Huấn luyện viên Trần tiếp tục hét: “Đúng, nhớ lại những gì tôi đã dạy cậu, hít vào cúi đầu, thu vào đạp ra, trôi vài phút mới ngẩng đầu, động tác tay, đổi thi lại cúi đầu làm động tác, không nên gấp gáp!”

Đồng Cừ lại nắm lấy gậy tre nghỉ ngơi vài giây, từ những lời nói cứng nhắc cảm nhận tình cảm huấn luyện viên Trần đối với mình, tra đủ dầu thì lại tiếp tục hít vào cúi đâu.

Tròn hai tiếng đồng hồ, Đồng Cừ trừ lên bờ đi vệ sinh mấy phút, nghỉ ngơi quá mười phút, thời gian còn lại đều ngâm mình trong làn nước xanh biếc ở khu nước sâu.

“Huấn luyện viên…” Đồng Cừ vịn vào thành bể, yếu ớt nói, “Đêm nay trong phòng anh sẽ đầy mùi thuốc khử trùng…”

Trần Chí Cường ngồi xuống nhìn cậu, mỉm cười: “Anh trước tiên sẽ tắm cho em đã!”

“Tắm cái đầu anh! Mùi ngâm hơn hai tiếng đồng hồ anh muốn tắm là tắm hết được sao?” Đồng Cừ vô cùng oán hận, “Anh là đồ thối tha!”

“Vậy tắm lâu một chút.” Trần Chí Cường không sao cả mà chà chà tay, “Anh không ngại ở trong phòng tắm cùng em một lúc.” Dứt lời liền đứng dậy, nói, “Nghỉ thế là đủ rồi, tiếp tục bơi!”

Đồng Cừ “….” Em đình công, đêm nay có chết cũng không bước ra khỏi cửa lớn hoa viên Cao Cơ nửa bước!

=. =. =. =. =

Bất quá cư như vậy, thành quả tiết học cuối cùng vẫn là khá tốt.

Đồng Cừ cuối cùng bơi từ đầu này đến đầu kia của bể, tuy tư thế còn xấu, thỉnh thoảng còn không đạt được trình độ đó, nhưng tốt xấu gì cũng coi như tạm được.

Trần Chí Cường rút gậy tre, để Đồng Cừ từ mình bơi.

Vòng đầu còn có chút khẩn trường, sau đó liền từ từ tốt lên, không thấy cây gậy tre nữa, nhưng Đồng Cừ biết, có một người, vẫn đang nhìn mình.

Giống như bây giờ, sau khi cậu bơi hết một vòng, lúc gạt nước ngẩng đầu nhìn về phía sau, thấy nam nhân đứng đó, cũng từ xa xa nhìn lại mình.

Giây phút ánh mắt giao nhau, quả thực khiến người nước mắt lưng tròng.

Tình yêu, có thể dùng thời gian so sánh sao? Em cũng có trúc mã(bạn thân ~ trong thanh mai trúc mã), cũng có người theo đuổi em vài năm, cũng cso người giống như mẫu đơn hoa hồng, thế nhưng em không yêu bọn họ, không yêu chính là không yêu.

Em chỉ thích khuôn mặt cười rộ lên như đóa sen trắng của anh, thích cá tình mặc quần bơi vào liền biến thành bạo quân của anh, yêu tâm tình thiếu nữ không được tự nhiên của anh, cũng thèm nhỏ dãi cơ bắp từng khối từng khối rắn chắn vừa đẹp vừa muốn cắn sau khi anh cởϊ qυầи áo…. Khài, đương nhiên quan trọng nhất, em thích chính con người anh.

Mấy lời quái dị em cũng nói không được, em chỉ có thể mỗi lền đều hét lớn rằng “Em thích anh”, dùng ba chữ phổ thông nhất này, biểu đạt tấm lòng của em.

Thời gian tới sẽ thế nào, chúng ta không ai biết.

Thế nhưng hiện tại, nếu kéo tay anh, em liền có tự tin cũng anh tiếp bước.

Anh xem, cho dù là 2012, anh cũng có thể cõng em, bơi đến đại lục mới nhỉ?

Thêm Bình Luận