Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cậu Chủ Thật Vạn Người Ghét Một Lòng Chờ Chết

Chương 2

« Chương Trước
Nửa đêm, trời đổ mưa rả rích.

Lâm Tịch ngủ một giấc liền hết sốt. Còn trẻ, hồi phục nhanh, ngoài sắc mặt hơi nhợt nhạt, cậu không còn cảm thấy khó chịu gì nữa.

Sáng sớm tỉnh dậy, cậu đi chân trần đến bên cửa sổ mở tung cửa ra, không khí trong lành ùa vào. Cảnh quan xanh mướt trong khuôn viên biệt thự nhà họ Diệp khiến người ta cảm thấy dễ chịu, nhưng không bao gồm cậu. Cậu là kẻ dư thừa, không được chữa lành.

Thay đồ xong, rửa mặt rồi đi xuống lầu, nhà họ Diệp đã ngồi quây quần bên bàn ăn. Bữa sáng rất thịnh soạn, cả món Tây lẫn món Trung, hương thơm ngào ngạt. Lâm Tịch lặng lẽ ngồi ở cuối bàn dài, múc từng thìa cháo nhỏ, không nhìn ai.

Diệp Cảnh - gia chủ nhà họ Diệp - cau mày nhìn cậu: "Lần sau dậy sớm một chút, cả nhà đợi mỗi mình con."

Lâm Tịch khựng lại, thầm nghĩ rõ ràng mọi người đã ăn rồi, sao lại nói là đợi cậu, gán tội danh gì vậy?

Trước đây, cậu đều xuống lầu sớm chờ họ, trước khi họ xuống, cậu tuyệt đối sẽ không động đũa, nhưng bây giờ, cậu thấy mệt mỏi rồi.

"Vâng." Cậu đáp, nhưng tay múc cháo đã chậm lại, không còn chút khẩu vị nào.

Diệp Cảnh thu hồi ánh mắt, không để ý đến cậu nữa.

Trong đĩa thức ăn trước mặt Diệp Kiêu đang ngồi cạnh Ôn Cầm - mẹ Diệp đã chất thành núi nhỏ, nào là trứng, sữa, xúc xích nhỏ, bánh mì nướng nhỏ không chất bảo quản, cùng đủ loại bánh ngọt, nó ăn uống ngon lành, khuôn mặt trắng trẻo, bầu bĩnh toát lên vẻ hạnh phúc, đôi mắt to đen láy không chút vẩn đυ.c, đó là vẻ sang trọng được nuôi dưỡng trong phú quý.

Lâm Tịch miễn cưỡng ăn một bát cháo rồi đặt thìa xuống, cậu đã hoàn toàn không còn muốn ăn. Diệp Lâm - em trai cậu - nhìn thấy, khịt mũi khinh bỉ, giả vờ đáng thương cho ai xem? Ăn ít như vậy, đói cũng là tự làm tự chịu, đồ nhà quê lắm chiêu trò.

Anh cả Diệp Hành nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt không hề liếc sang, dáng vẻ như thể không quan tâm cậu là ai. Anh ta hiện đã học năm tư, đang thực tập tại tập đoàn Diệp Thị, rõ ràng sẽ là người thừa kế tiếp theo của nhà họ Diệp. Bản thân anh ta cũng là người thông minh xuất chúng, thanh niên tuấn kiệt, xuất sắc hơn người, đủ sức gánh vác trọng trách này.

"Tiểu Tịch, sao con ăn ít vậy? Không thoải mái ở đâu sao?" Cuối cùng, Ôn Cầm cũng lên tiếng hỏi han.

Lâm Tịch lắc đầu, nói: "Con không sao, không đói." Cậu thậm chí còn không ngẩng đầu lên, cúi đầu nhìn mặt bàn nhẵn bóng, vẻ mặt thờ ơ.

Diệp Hành cuối cùng cũng liếc mắt nhìn sang, ánh mắt dò xét, tên này hình như thay đổi rồi? Trước đây, cứ có cơ hội là lại bám lấy, giả vờ đáng thương để gây chú ý, sao bây giờ lại thay đổi thái độ? Hay là đang giở trò mới? Ánh mắt anh ta lạnh lùng, tốt nhất là nên an phận một chút, nếu không, anh ta không ngại đuổi cậu ta ra khỏi nhà.

Ôn Cầm cũng nhíu mày, đối với đứa con trai này, tuy bà ta cảm thấy có lỗi, nhưng bản tính tham lam, không ngay thẳng của nó khiến bà ta không sao yêu thích cho được. Hơn nữa, lại có một Diệp Kiêu ngoan ngoãn, đáng yêu để so sánh, càng khiến nó trở nên tồi tệ.

Luôn giở trò, còn thường xuyên nhắm vào nhóc Kiêu, sao bà ta có thể vui cho được?

Bà ta cứ tưởng lần này cậu lại làm nũng như trước, lộ ra vẻ mặt mong chờ, vui vẻ, nhưng lần này Lâm Tịch không làm vậy, cậu vẫn giữ nguyên vẻ mặt, một bức tường vô hình ngăn cách giữa cậu và họ, như thể hai thế giới khác biệt.

Bà ta thở dài, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói, bên cạnh Diệp Kiêu đưa cho bà ta một cốc sữa đậu nành: "Mẹ ơi, uống đi ạ, làm đẹp dưỡng nhan đó."

Ôn Cầm không khỏi mỉm cười, xoa mái tóc đen nhánh, mềm mại của cậu ta, thầm nghĩ: May mà còn có Tiểu Kiêu, nếu không thật sự rất bực mình.

Lâm Tịch đợi mọi người ăn xong mới đứng dậy rời khỏi, dắt chiếc xe đạp từ nhà xe ra, tự mình đạp xe đi.

Cậu dự định sẽ từng bước hoàn thành những gì đã trải qua ở kiếp trước rồi chờ đợi cái chết, đương nhiên vẫn phải làm những việc mà người ở độ tuổi này nên làm.
« Chương Trước