Đôi mắt thiếu niên xám xịt, trán nóng hổi, chắc là đang sốt. Cậu lười uống thuốc, đã trải qua đau đớn như địa ngục, chút bệnh vặt này đối với cậu mà nói chẳng là gì.
Tính ra bây giờ là mùa hè, còn hai năm nữa mới đến lúc cậu chết. Hai năm, sẽ nhanh thôi. Sang năm cậu sẽ trúng độc, mùa hè năm hai mươi tuổi sẽ suy kiệt chết đi. Trở lại một lần nữa, cậu hoàn toàn không muốn thay đổi bất cứ điều gì. Cậu đã từng đến thế giới này, nỗi tuyệt vọng nó mang đến in sâu trong tâm trí cậu. Cậu không lưu luyến, cũng không hối tiếc, càng không muốn lợi dụng việc sống lại để đạt được điều gì, cậu chỉ muốn lặng lẽ chờ đợi cái chết đến.
Khi một người đã tuyệt vọng, thứ còn lại duy nhất chỉ là sự mệt mỏi cùng cực và sự thanh thản không vướng bận.
Nửa đêm, trời đổ mưa rả rích.
Lâm Tịch ngủ một giấc liền hết sốt. Còn trẻ, hồi phục nhanh, ngoài sắc mặt hơi nhợt nhạt, cậu không còn cảm thấy khó chịu gì nữa.
Sáng sớm tỉnh dậy, cậu đi chân trần đến bên cửa sổ mở tung cửa ra, không khí trong lành ùa vào. Cảnh quan xanh mướt trong khuôn viên biệt thự nhà họ Diệp khiến người ta cảm thấy dễ chịu, nhưng không bao gồm cậu. Cậu là kẻ dư thừa, không được chữa lành.
Thay đồ xong, rửa mặt rồi đi xuống lầu, nhà họ Diệp đã ngồi quây quần bên bàn ăn. Bữa sáng rất thịnh soạn, cả món Tây lẫn món Trung, hương thơm ngào ngạt. Lâm Tịch lặng lẽ ngồi ở cuối bàn dài, múc từng thìa cháo nhỏ, không nhìn ai.
Diệp Cảnh - gia chủ nhà họ Diệp - cau mày nhìn cậu: "Lần sau dậy sớm một chút, cả nhà đợi mỗi mình con."
Lâm Tịch khựng lại, thầm nghĩ rõ ràng mọi người đã ăn rồi, sao lại nói là đợi cậu, gán tội danh gì vậy?
Trước đây, cậu đều xuống lầu sớm chờ họ, trước khi họ xuống, cậu tuyệt đối sẽ không động đũa, nhưng bây giờ, cậu thấy mệt mỏi rồi.
"Vâng." Cậu đáp, nhưng tay múc cháo đã chậm lại, không còn chút khẩu vị nào.
Diệp Cảnh thu hồi ánh mắt, không để ý đến cậu nữa.
Trong đĩa thức ăn trước mặt Diệp Kiêu đang ngồi cạnh Ôn Cầm - mẹ Diệp đã chất thành núi nhỏ, nào là trứng, sữa, xúc xích nhỏ, bánh mì nướng nhỏ không chất bảo quản, cùng đủ loại bánh ngọt, nó ăn uống ngon lành, khuôn mặt trắng trẻo, bầu bĩnh toát lên vẻ hạnh phúc, đôi mắt to đen láy không chút vẩn đυ.c, đó là vẻ sang trọng được nuôi dưỡng trong phú quý.
Lâm Tịch miễn cưỡng ăn một bát cháo rồi đặt thìa xuống, cậu đã hoàn toàn không còn muốn ăn.