Chương 20

Tần Niệm nhìn tiền tiết kiệm có phần sầu lo.

Cậu rất cần tiền, cậu muốn chuyển ra khỏi nhà họ Tần, lại muốn trả hết tiền quần áo Phong Vọng mua cho mình, cậu còn cần tiền học phí.

Đúng lúc đang đau đầu, điện thoại bên người bỗng nhiên rung lên.

Tần Niệm cúi đầu nhìn, là một số điện thoại xa lạ, trong ký ức không có thông tin gì về số điện thoại này, tuy cảm giác có lẽ là do người khác gọi nhầm số, nhưng Tần Niệm vẫn chọn nhận cuộc gọi.

Đầu dây bên kia là một giọng nữ ngọt ngào.

“Xin chào, xin hỏi là cậu Tần Niệm đúng không, phía chúng tôi là ekip một chương trình gameshow sắp ghi hình, tên chương trình là “Ngôi Sao Lấp Lánh”, không biết cậu đã từng nghe nói đến chưa.”

Ngôi Sao Lấp Lánh? Chương trình gameshow?

Tần Niệm hồi tưởng lại, hình như quả thật đời trước có một gameshow nổi tiếng tên là “Ngôi Sao Lấp Lánh”, là một nhóm con nhà giàu, con em nghệ sĩ cùng tụ lại với nhau bắt đầu cuộc sống trong nửa tháng, cậu nhớ khi đó Cố Hoài là con nhà giàu lại nổi tiếng qua mạng tham gia.

Nhưng kiếp trước bản thân và chương trình này hoàn toàn không có liên hệ gì nhau.

“Phía chúng tôi dự định mời cậu làm khách mời cho chương trình này, nếu cậu có hứng thú và có thời gian, có thể cân nhắc không.”

Tần Niêm thắc mắc: “Sao các cô lại tìm được tôi.”

Bên kia cười nói: “Là do nhà sản xuất của chúng tôi tham dự bữa tiệc của nhà họ Tần, nếu cậu có hứng thú chúng ta có thể thương lượng một chút.”

Tần Niệm nhớ tới núi tiền nợ vô hình của mình, hỏi vấn đề mà mình quan tâm nhất: “Vậy có thù lao không.”

“Có, nếu cậu muốn giải thích rõ ràng có thể cung cấp địa chỉ email, chúng tôi sẽ gửi hạng mục công việc và hợp đồng qua trước cho cậu xem.”



Tần Niệm xem tài liệu hạng mục công việc bên chương trình gửi đến.

Phí hợp đồng đến sáu chữ số, nếu như chương trình có hiệu quả tốt có quảng cáo thì sẽ tính riêng phí quảng cáo.

Tần Niệm nhớ lại chương trình gameshow này ở kiếp trước, cố gắng suy nghĩ một lúc nhưng đầu óc cậu gần như trống rỗng vì không quan tâm đến chuyện trong giới giải trí.

Tần Niệm gọi lại số điện thoại vừa rồi, bày tỏ bản thân đồng ý tham gia gameshow kia.

“Được, vậy hẹn thời gian chúng ta sẽ ký hợp đồng, cậu xem ngày mốt được chứ, đến tầng bốn của tòa nhà Hoa Quang, tôi sẽ dặn trước cho lễ tân.”

Sau khi giải quyết xong chuyện này, Tần Niệm tạm thời yên tâm.

Hiện giờ vẫn còn hai tháng nữa mới đến khai giảng, đến khi khai giảng, bản thân có thể tạm rời khỏi nhà họ Tần.

Cậu yên tâm nằm trên giường nhắm mắt lại.



Tần Niệm bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức.

Cậu mơ màng rời giường, nhìn thoáng qua đồng hồ trên điện thoại.

Vừa đúng tám giờ rưỡi.

Ngoài cửa sổ có tiếng người đến người đi, âm thanh khuân vác đồ đạc xen lẫn với tiếng người hò hét, rất náo nhiệt.

Tần Niệm không còn buồn ngủ nữa, cậu tắm rửa xong thì bước ra khỏi phòng.

Từ phòng cậu bước ra đi hai bước là đại sảnh tầng hai của nhà họ Tần, lúc này quản gia đang sai một nhóm người khiêng đàn dương cầm bằng thủy tinh lên tầng hai.

Tần Niệm đã nhớ ra, một tháng trước khi cậu vào nhà họ Tần, Tần Gia Hứa vừa lúc thắng một cuộc thi đàn dương cầm cấp thành phố.

Lúc ấy bố Tần mẹ Tần rất vui vẻ, tìm riêng một thương hiệu đàn dương cầm đặt làm một cây đàn dương cầm bằng thủy tinh.

Nhìn chiếc đàn dương cầm rực rỡ dưới ánh mặt trời kia, suy nghĩ của Tần Niệm trôi đi thật xa.

Liễu Bạch Nhứ sinh ra trong một gia đình có dòng dõi thư hương ở Sơn Thành, từ bé đã cực kỳ hứng thú với cầm thi họa, bản thân bà ta cũng là một nghệ sĩ đàn dương cầm, khi còn trẻ bà ta muốn theo đuổi giấc mơ, nhưng vì cuộc hôn nhân gia tộc nên đã gả cho bố Tần trong độ tuổi đẹp nhất, trong nhà bố Tần có tiền, đương nhiên nếp nhà cũng dẫn đến có một ít tật xấu của kẻ có tiền, ví dụ như bố mẹ Tần Nho khi đó rất ghét việc con dâu nhà mình xuất đầu lộ diện diễn tấu đàn dương cầm.

Giấc mộng của Liễu Bạch Nhứ phải dừng lại, mà trước hôn nhân bà ta đã liên tiếp giành được những giải thưởng á quân đàn dương cầm quốc tế, Liễu Bạch Nhứ không chịu thua vẫn muốn đạt được chức quán quân để chứng tỏ bản thân, đáng tiếc một cuộc hôn nhân đã dập tắt giấc mơ này.

Chấp niệm đối với giải thưởng quốc tế của Liễu Bạch Nhứ bèn chuyển dời lên người con mình.

Nhưng trong mắt Tần Nho, con cả của nhà họ Tần phải thừa kế gia sản của nhà họ Tần, bố Tần sợ Tần Gia Vệ sẽ ham thú chơi bời, kiên quyết không cho Tần Gia Vệ học đàn dương cầm.

Khi Liễu Bạch Nhứ mang thai Tần Gia Vệ đã chịu nhiều đau khổ, khi sinh Tần Gia Vệ bà ta đã thầm thề rằng sau này sẽ không bao giờ sinh con nữa, nhưng vì giấc mộng đàn dương cầm của mình, bà ta vẫn chọn sinh thêm một đứa nữa, bà ta rất khát vọng chiếc cúp vàng kia.

Liễu Bạch Nhứ nuông chiều Tần Gia Hứa là vì Tần Gia Hứa tuổi trẻ đã đạt được rất nhiều giải thưởng đàn dương cầm, tuy rằng hiện tại Tần Gia Hứa vẫn chưa giành được giải thưởng quốc tế, nhưng chỉ cần tiếp tục như thế thì giành được cúp vàng trong cuộc thi đàn dương cầm quốc tế cơ bản là ván đã đóng thuyền.

Tần Niệm nhớ tới kiếp trước, vì để lấy lòng Liễu Bạch Nhứ mà sau khi nghe thấy niềm đam mê của bà ta đã khổ luyện đàn dương cầm, cậu thăm hỏi những bậc thầy về âm nhạc, trong đêm khuya vô số lần tay run rẩy đau đớn vì luyện đàn quá độ, hai bàn tay vốn thuôn dài lại vì luyện tập quá độ trở nên gầy trơ xương, còn để lại một đống bệnh.

Mà khi cậu muốn biểu diễn đàn trước mặt Liễu Bạch Nhứ thì bà ta lại khinh miệt lật xem nhạc phổ của Tần Niệm, sau đó ném lại cho cậu: ““Tháng Sáu Chèo Thuyền” quả thật là bản nhạc tôi thích nhất, nhưng Tần Niệm cậu phải nhớ cho rõ, bản nhạc này lúc Gia Hứa tám tuổi đã đàn cực kỳ thuần thục, tuy rằng đàn dương cầm không phải hoàn toàn dựa vào thiên phú, nhưng nhất định xem trọng việc học từ bé, cậu không cần học đàn dương cầm vì để hòa nhập vào nhà họ Tần, bây giờ cậu mới bắt đầu học đàn dương cầm, nói khó nghe chút thật sự là đang làm nhục đàn dương cầm, tôi cũng sẽ không nghe cậu đánh đàn, vì nó sẽ làm tổn thương tai tôi.”