"Đương nhiên, hai lựa chọn đều phải có một điều kiện chung là phải cho người khác biết tài nghệ nấu nướng của mọi người đều được cháu dạy."
Nếu như muốn có lời thì nhất định là bái sư có lời, không cần phải trả gì cả lại còn có thể học được nhiều món ăn.
Nhưng có một vấn đề là, mấy người bọn họ ở chỗ này tất cả đều lớn tuổi hơn Chung Ý, có người tuổi tác còn không kém Chung Kiến Quốc là bao, để cho mấy người bọn họ gọi Chung Ý một cái danh xưng thầy trẻ thì thật sự có chút không mở miệng được.
Nhưng cơ hội tiến bộ tốt như vậy bày ra trước mặt mình, nếu như cự tuyệt thì sẽ thật quá đau lòng, mọi người liền lâm vào rối rắm.
Ngay cả Chung Kiến Quốc cũng vô cùng bất ngờ, nhỏ giọng hỏi Chung Ý: "Sao con lại nghĩ đến việc nhận học trò như vậy thế."
Chung Ý giải thích nói: "Ba, con muốn được nổi danh, tuy rằng bây giờ con đã rời khỏi giới giải trí rồi, nhưng vậy thì cũng chưa chắc những người kia sẽ buông tha cho con."
"Chỉ đến khi con đủ nổi tiếng rồi thì bọn chúng mới không nhắm vào con nữa."
Chung Kiến Quốc vừa nghe thấy thế liền khẩn trương, vội vàng hỏi: "Có phải gần đây có người đến tìm con không, hay là gửi tin nhắn uy hϊếp con?"
Chung Ý bảo ông không cần phải lo lắng, hiện tại không ai tìm cậu gây chuyện, nhưng mà có điều cũng sắp đến rồi.
Hai ba con đang nói chuyện, đột nhiên có người vỗ tay xuống bàn một cái: "Bái thầy, ông chủ Tiểu Chung, tôi bái cậu làm thầy!"
Người nói chính là Vương Châu, hơn nữa giọng điệu còn rất kiên định.
Anh ta là người co được dãn được lại còn rất có tính nhẫn nại, mặc dù có chút tật xấu nhỏ, nhưng Chung Ý cảm thấy nếu Vương Châu đi theo cậu, nhất định có thể học được bản lĩnh thật sự.
"Tôi cũng bái, Tiểu Chung, tuy rằng lão Chương tôi lớn hơn cậu mấy tuổi, nhưng mà tài nghệ của cậu khiến cho tôi phải tâm phục khẩu phục." Người tiếp theo mở miệng chính là Chương Đức Minh.
Có hai người này dẫn đầu, phía sau lại có ba người nói nguyện ý bái thầy.
Những người khác vẫn chưa quyết định được đều nói là muốn trở về thương lượng với người trong nhà một chút, mặc dù hiện tại thầy trò khác với ngày xưa một ngày làm thầy cả đời làm thầy, nhưng mà rốt cục là đã có thêm một cái xưng hô, cái này không thể tùy tiện muốn gọi là có thể gọi được.
Nhất là trong việc học nấu ăn, trong ngành này cũng có không ít quy củ.
Sự việc tạm thời cứ quyết như vậy, người nguyện ý bái thầy liền nhân lúc buổi chiều nay không có khách, cứ đi ra ngoài mua đồ kết giao làm lễ bái sư. Buổi tối còn dự định mời Chung Ý đến khách sạn ăn cơm, muốn dạy bọn họ có được bản lĩnh thật sự, thì quy củ lễ tiết là điều không thể thiếu.
Chung Ý tạm thời cũng chưa dạy cho bọn họ điều chỉnh như thế nào, bởi vì hệ thống vẫn còn chưa xác định quan hệ thầy trò, buổi tối sau khi xác định quan hệ thầy trò, ngày mai dạy bọn họ cũng không muộn.
Buổi chiều làm ăn còn tốt hơn so với buổi trưa, bởi vì nghe nói ngày mai Chung Ý nghỉ bán, cho nên mọi người đều sẽ mua đóng gói mang về, người đến mua xếp thành hàng càng ngày càng dài.
Bên phía Vương Châu cũng giống như vậy, làm ăn tốt hơn so với buổi trưa, chỉ một buổi trưa ngắn ngủi đã có vài khách quen.
Làm cho người ta thèm muốn đến đỏ mắt.
Mấy người Chương Đức Minh sau khi đã quyết định bái thầy cảm thấy rất nhanh bọn họ cũng sẽ làm ăn phát đạt như vậy thôi!
Còn mấy người chưa đưa ra ý kiến cũng âm thầm quyết định, dù là không bái thầy, thì bọn họ cũng muốn trả tiền để cho Chung Ý dạy bọn họ, một tháng 1 triệu 8 trăm so với số tiền bọn họ có thể kiếm về được thì hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Chung Ý ngược lại không biết trong lòng mọi người đang âm thầm so sánh phân cao thấp, lúc này cậu bận rộn đến nỗi không có một giây rảnh rỗi.
Có điều cậu vẫn chú ý tới đạo diễn Trang, Trang Văn Lượng mà cậu mới gặp hồi trưa, Chung Ý tò mò nói: "Không phải là buổi trưa quý khách đã mua thêm một xuất đóng gói mang về rồi sao?"
Trang Văn Lượng nghe vậy, vô cùng không vui: "Bị một lão già cướp mất rồi."
Lúc đầu xuất cơm rang đó anh ta mua là để dành cho bữa tối, thời tiết nóng bức, anh ta không muốn phải đi thêm một chuyến nữa. Kết quả vừa trở về liền thấy nhà sản xuất Cảnh Thành Hà ở phòng khách sạn chờ anh ta.
Không nói một câu, ngửi thấy mùi thơm liền cướp hộp cơm của anh ta đi.
Vừa ăn vừa khen, ăn đến một chút cũng không bỏ sót.
Sau đó còn hỏi anh ta mua ở đâu, buổi tối ông ta cũng muốn ăn.
Lúc ấy Trang Văn Lượng liền cho ông ta một ánh mắt xem thường, buổi tối ăn cái rắm ý, anh ta tuyệt đối sẽ không nói cho lão già cướp bữa cơm tối của mình chỗ mua hộp cơm này đâu!