Chương 30: Phúc tinh

Những chuyện này Chung Ý cũng không biết được, cậu nghĩ hai người Chu Niệm Niệm là hai vị khách quý đầu tiên kể từ khi cậu mở quầy hàng đến giờ, thế là lúc chiên cơm cho các cô ấy còn hỏi hai người có muốn thêm bớt gì không.

Sau đó Chung Ý nhận được một đống những lời khen ngợi, nghe đến nỗi hai tai Chung Ý đều đỏ cả lên.

"Hai cô gái này mồm miệng dẻo quá đấy, có điều tay nghề của Chung Ý nhà cậu thực sự rất đáng đồng tiền bát gạo." Các chủ quầy xung quanh nói tiếp.

"Đúng vậy, đúng vậy, tài nghệ nấu nướng của cậu chủ quán đúng là không đùa được đâu."

"Nếu như nhất định phải có điểm cần cải thiện, thì là -- cậu chủ quán, cậu có thể cởi khẩu trang xuống để cho chúng tôi xem mặt mũi cậu như nào được không vậy?"

Ánh mắt Chu Niệm Niệm tràn đầy sự chờ mong, ăn no bụng rồi thì đến mắt cũng muốn được ăn no.

"Không được." Chung Ý không hề do dự mà từ chối: "Tôi không phải người dựa vào mặt kiếm cơm."

Được rồi, Chu Niệm Niệm hơi thất vọng, nhưng mà không sao cả, sau này cô ấy sẽ đến mua cơm trong một khoảng thời gian dài, không được nhìn thấy mặt nhưng cô ấy có thể nhìn dáng người và bàn tay cậu rồi tự mình tưởng tượng cũng được.

Như vậy cũng đủ khiến cho cô ấy thỏa mãn rồi.

Sau khi tiễn hai người Chu Niệm Niệm đi, Chung Ý sợ rằng sẽ lại có người đến mua cơm tiếp, nên cậu tranh thủ thời gian làm cơm chiên cho các chủ quầy hàng kia.

...

Phương Cảnh Đồng là một diễn viên trong một đoàn làm phim ở thành phố điện ảnh Phổ Giang, gần đây anh mới vào một đoàn làm phim lớn tên là [Nghịch Thiên].

Đoàn làm phim lớn yêu cầu cao, cảnh quay cũng rất nhiều, [Nghịch Thiên] còn có rất nhiều cảnh quay đêm, cảnh quay của Phương Cảnh Đồng phần lớn cũng đều là vào ban đêm.

Vì vậy bình thường sau khi ăn cơm trưa xong anh sẽ chậm rãi đến đoàn làm phim xếp hàng trang điểm thay quần áo, chờ sự sắp xếp của đạo diễn.

Hôm nay cũng như vậy, nhưng mà hôm nay anh không muốn ăn cơm hộp của đoàn làm phim, anh chuẩn bị ra chợ mua đồ ăn mang đến đoàn làm phim cho bữa trưa.

Phương Cảnh Đồng ở thành phố điện ảnh Phổ Giang này đã nhiều năm, đồ ăn đường phố ở đây anh đều đã ăn thử qua, nếu như chưa từng ăn thử thì đều là đồ mà bạn bè anh review không tốt.

Anh đi cả một vòng lớn mà vẫn không tìm được món mình muốn ăn, lúc anh thất vọng chuẩn bị quay về ăn cơm hộp của đoàn làm phim thì đột nhiên có một mùi thơm gần đó thổi đến.

Là hai cô gái xinh đẹp cầm hộp cơm đi qua.

Phương Cảnh Đồng tay nhanh hơn não, đưa tay ngăn hai cô gái đó lại.

"Có chuyện gì sao?" Cũng may mà đối phương không tức giận, hỏi lại bằng giọng điệu vô cùng ôn hòa.

Phương Cảnh Đồng phục hồi tinh thần bỗng cảm thấy hơi ngượng ngùng, đầu tiên là nói lời xin lỗi, sau đó mới chỉ tay vào hộp cơm trong tay các cô ấy hỏi: "Xin hỏi trong này là món ăn gì vậy, tôi bị mùi thơm tỏa ra làm cho thèm quá, vì vậy mới cản các cô lại, tôi không có ý đồ xấu, các cô đừng để ý."

Hai người Chu Niệm Niệm và Ngôn Điền bị người lạ cản đường, lại nghe thấy Phương Cảnh Đồng nói là vì món cơm chiên này mà tới thì liền bật cười.

"Anh nói cái này sao, trong đó là cơm chiên và mì xào, anh đi vào sâu bên trong chợ đi, là cái quầy ăn vặt bên đường có anh chủ đẹp trai nhất đó, anh chủ có dáng người cao gầy lại còn rất đẹp trai, anh cứ đi vào là sẽ nhận ra."

"Có đắt không?" Phương Cảnh Đồng còn hỏi thêm một câu.

Chu Niệm Niệm: "Đồ chay là 50k một phần, thêm thịt thì thêm 10k, cực kỳ đáng đồng tiền bát gạo."

Hai người cũng không nói nhiều với Phương Cảnh Đồng nữa, vòng qua người anh rồi đi mất, hai cô ấy cũng muốn nhanh chóng quay về đoàn làm phim ăn cơm trưa, dù sao thì mùi thơm trong đồ ăn cứ tỏa ra bay lên như vậy quá mê người.

Phương Cảnh Đồng đi theo hướng hai người vừa nói, đi vào sâu trong cùng, sau đó thì trông thấy một quầy ăn bên đường có rất nhiều người đứng đợi, hơn nữa còn có mùi thơm không ngừng bay ra, hẳn là chỗ đó rồi.

Phương Cảnh Đồng đi ngang qua còn nghe thấy một vị chủ quầy ở giữa nói một câu: "Không ngờ rằng lại có một phúc tinh đến đây."

Phương Cảnh Đồng đã từng tới đây mua đồ ăn, làm ăn quả thật không tốt, thường chỉ có lẻ tẻ mấy người, các chủ quầy còn tranh giành việc làm ăn với nhau. Hôm nay đến đây nhìn thấy chủ quầy nào cũng đều vội vội vàng vàng, tốt hơn so với trước kia rất nhiều.