Chương 20: Bày sạp hàng

Thành phố H, Thành phố Điện ảnh và Truyền hình Phổ Giang mới được xây dựng mấy năm gần đây, diện tích rất lớn, công năng đầy đủ, các tòa nhà tồn tại từ hàng ngàn năm trước đến tận bây giờ, còn có công viên giải trí quy mô rất lớn. Dĩ nhiên trở thành một trong những thành phố điện ảnh và truyền hình lớn nhất cả nước, cũng là trụ cột kinh tế của thành phố H.

Bên trong chỉ riêng phố ăn vặt đã có mấy cái rồi, tụ họp mỹ thực bốn phương, tám trường phái ẩm thực chính cũng không thể thiếu.

Nhưng mặt bằng cho thuê lại rất nhỏ, vị trí càng tốt giá thuê càng cao, còn thường thường thì có giá thấp hơn một chút.

Chung Ý không cướp được vị trí tốt, bị phân đến bên rìa của phố ăn vặt, phía sau lại là bức tường mà tiền thuê đến tận gần 7 triệu một tháng.

Chung Kiến Quốc đi theo Chung Ý vào bên trong, vừa đi vừa lo lắng: "Con trai, gian hàng ở xa như thế, sẽ có khách đến mua sao?”

Mới mười giờ, sạp hàng ngoài cùng đã bắt đầu xếp thành một hàng dài, nhưng càng về sau lại càng ít người, mấy cái sạp ở rìa như bọn họ thì một người cũng không có.

"Chậc, lại thêm một tên ngốc nữa mất tiền."

Chung Ý còn chưa xuống xe, đã nghe thấy ai đó nói.

"Ăn nói kiểu gì vậy?" Chung Kiến Quốc vừa mới còn lo lắng việc làm ăn, nghe được lời này thì rất mất hứng.

Sạp hàng còn chưa bày ra mà đã có người ở đây ăn nói linh tinh, Chung Kiến Quốc liền muốn đi xuống tìm người để nói lý lẽ.

Chung Ý phải ngăn ông lại, nhìn về phía người nói chuyện kia, là một ông chú trung niên bán bánh kếp trái cây, hắn ta cởi trần, chỉ mặc mỗi cái tạp dề, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, phì phèo hút thuốc.

Lại nhìn những người xung quanh, hoặc là phe phẩy quạt, hoặc là tán gẫu với người ở quầy hàng bên cạnh, hoặc là cúi đầu chơi điện thoại, hoàn toàn không có ý định kinh doanh.

Chung Ý bảo Chung Kiến Quốc đi đỗ xe, nói ông chú trung niên kia một câu: “Tự lo cho chính mình trước đi.”

Chủ sạp bán đậu phụ tấm sắt bên cạnh quay sang nói với Chung Ý: "Cậu đừng chấp nhặt với hắn ta làm gì, chỗ này không có khách đến, mọi người làm ăn cũng chẳng dễ dàng gì mà còn lỗ vốn, trong lòng hắn ta tức giận thôi.”

Chung Ý cũng hiểu.

Cậu quay qua nói chuyện với ông chủ cách vách: "Đại ca, anh tên gì?”

"Tôi họ Chương, tên Chương Đức Minh, cậu cứ gọi tôi là Lão Chương cũng được."

Chung Ý giới thiệu tên tuổi của mình, tiện thể hỏi luôn tình hình của Chương Đức Minh: "Chương đại ca ở đây bao lâu rồi?”

"Ba tháng rồi." Chương Đức Minh vươn ba ngón tay ra hiệu: "Vị trí quá xa, nếu không mở sạp hàng này thì tôi đã có đủ tiền thuê nhà rồi đấy, tôi dự định bán nốt tháng này sẽ nghỉ.”

Chương Đức Minh còn chỉ vào những người xung quanh nói: “Đây đều là người mới đến, sớm hơn cậu nửa tháng thôi, mấy người bán hàng ở sạp phía sau này thay đổi rất nhanh.”

"Người vừa mới chọc tức cậu là Vương Châu, hắn là người làm lâu nhất ở đây, cũng thiệt thòi nhất. Mặc dù tính khí hơi nóng nảy, nhưng tay nghề lại rất tốt. Tôi đã ăn thử bánh hắn làm rồi, siêu ngon luôn.”Chương Đức Minh giơ ngón tay cái lên, rất tán thưởng tài nấu nướng của Vương Châu.

Nhưng Chung Ý vẫn như trước, chẳng có chút hảo cảm gì với người này: "Thực khách sẽ không mua đồ ăn của sạp hàng không sạch sẽ đâu.”

Chung Ý học nấu ăn từ hệ thống, việc đầu tiên phải học chính là vệ sinh, cậu luôn nhớ kỹ rằng đồ ăn mình nấu là thứ mà người ta sẽ ăn.

Chung Ý cố tình không nói bé, mấy ông chủ sạp hàng gần đó đều nghe được, Vương Châu tất nhiên cũng sẽ nghe thấy.

Ngay khi hắn ta sắp lên cơn, liền có một người nói lớn: "Tôi nói cho anh biết, con rùa nhà anh không thích sạch sẽ, cả ngày đều hút thuốc, nồng nặc khói thuốc, còn ai muốn đến mua đồ nữa.”

"Đã sớm muốn nói ông rồi, quần áo thì không mặc, cũng không nhìn xem cái bụng bia như bầu ba tháng của ông đi, làm gì có cô bé nào muốn nhìn."

“......”

Một đám người túm tụm lại lên án Vương Châu, khiến Vương Châu tức đến đỏ mặt.

Chương Đức Minh thấy sắp gay to liền đứng dậy hòa giải: "Được rồi được rồi, chúng ta nói chuyện khác đi.”