Chương 11: Đưa cơm cho mẹ

Bệnh viện

Nắp hộp giữ ấm đựng đồ ăn vừa mở ra, mùi hương liền nháy mắt lan tỏa khắp phòng bệnh, làm cho Diêu Thục Phương và những người khác trong phòng bệnh liên tiếp ghé mắt tới xem.

Diêu Thục Phương cũng bị mùi hương nồng đậm này dọa sợ, nhìn Chung Ý: “Con trai, đồ ăn này thật sự là con làm?”

Chung Ý múc canh gà cho Diêu Thục Phương: “Đương nhiên, không tin thì mẹ hỏi ba đi.”

Chung Kiến Quốc ở bên cạnh gật đầu làm chứng cho Chung Ý: “Anh xem con làm, con trai chúng ta cũng thật lợi hại, làm hai đứa bé nhà hàng xóm chảy nước miếng ròng ròng.”

Phòng của Diêu Thục Phương là phòng ba người, lúc này hai người ở bên cạnh cũng đang ăn cơm tối, ngay từ đầu còn tốt, nhưng chờ cái nắp đựng canh gà mở ra, đồ ăn trong tay các bà cũng đều trở nên tẻ nhạt vô vị.

Trong đó một người tiếp lời Diêu Thục Phương: “Thục Phương à, con trai em đấy à, đẹp trai vậy, chẳng khác mấy minh tinh lớn trên TV là mấy đâu.”

Diêu Thục Phương lập tức nói: “Không phải đâu, mấy minh tinh lớn đó cũng không đẹp bằng con em.”

Diêu Thục Phương còn giới thiệu cho Chung Ý: “Đây là dì Đỗ, đó là dì Hướng.”

Chung Ý ngoan ngoãn chào mọi người, ở trong mắt hai người là vô cùng lễ phép, lại thuận thế khen Chung Ý thêm vài câu.

Đối phương khen con trai mình, Diêu Thục Phương cảm thấy rất đúng, nhưng mà cũng đáp lễ thượng khen con trai đối phương, một chút đã nói chuyện vui vẻ với hai giường bệnh bên cạnh.

Ba người ở cùng nhau đã lâu, vốn dĩ cũng đã thân quen, nói chuyện về con cái mỗi người, càng là nói mãi cũng không xong.

Chung Ý hỏi ý kiến ba mẹ cậu, gắp cho hai giường hai bên hai phần.

Vừa thấy đồ ăn, hai người lập tức sửa miệng lại khen Chung Ý, dù là thức ăn chay, nhưng đồ ăn thơm như vậy có ăn đã tốt lắm rồi, làm sao ghét bỏ được.

Nhà họ Chung bên này cũng rất nhanh vào bữa, lúc này hương vị canh gà là ngào ngạt nhất, ngửi mùi thơm, uống vào càng làm cho người khác xuýt xoa, Diêu Thục Phương nếm một ngụm nói: “Đời này mẹ chưa bao giờ ăn được canh gà nào ngon như vậy.” Sự thỏa mãn hiện rõ lên trên mặt.

“Mẹ thích uống thì uống nhiều một chút,” canh gà được bỏ vào một cái hộp giữ ấm riêng, được rất nhiều.

Diêu Thục Phương cũng không từ chối, hiện giờ con trai đã trở về nhà, còn có tiền trả tiền thuốc men, bà khẳng định không thể kéo chân sau, phải ăn nhiều mới có thể khỏi bệnh.

“Khoai tây xào cũng thật giòn, tuy rằng có ớt xanh, nhưng không có chút vị cay nào. Cà tím này cũng thơm, vừa vào miệng đã mềm ra, nhất là ăn với cơm.”

“Salad dưa chuột này cũng ngon, mát lành, vốn là mẹ không có khẩu vị gì, nhưng ăn mấy miếng dưa chuột mẹ lại muốn ăn cơm.”

Hai giường bệnh bên cạnh cũng cho phản hồi, hiển nhiên đều rất vừa lòng.

Đây cũng là lần đầu tiên sau khi xuyên về, Chung Ý tự mình làm đồ ăn, tay nghề không thay đổi, nhưng mà nguyên liệu nấu ăn lại không so được trong trí nhớ, rốt cuộc khí hậu hay phân bón cũng tác động rất nhiều đến rau trồng.

Nhưng Chung Ý vẫn ăn rất thỏa mãn, bởi vì cậu đã về nhà.

Rất nhiều chuyện, đều có thể ở nhà, thỏa hiệp cùng người nhà.

Một nhà ba người đã lâu không gặp, vừa ăn vừa nói, không bao lâu đồ ăn đã bị ăn sạch hết.

Thấy thời gian không còn sớm, Diêu Thục Phương thúc giục hai người nhanh chóng trở về, hiện tại bà đang rất ổn, không cần ngủ lại. Ngược lại là hai ba con Chung Ý mệt mỏi cả một ngày, phải nghỉ ngơi thật tốt.

Chung Ý còn tốt, Chung Kiến Quốc đi xe lửa đi máy bay lăn lộn qua lại, mấy ngày đều không được ngủ ngon, đúng là cần phải nghỉ ngơi, cũng không từ chối.

Mà ngay lúc bọn họ đi, Đỗ Mai giường bên cạnh gọi Chung Ý lại: “Tiểu Chung, ngày mai con còn đưa cơm cho mẹ không?”

Chung Ý gật đầu: “Dạ còn, buổi trưa và buổi tối đều đưa.” Hiện tại cậu còn chưa bắt đầu bày quán, vừa lúc có nhiều thời gian làm vài bữa cơm cho mẹ.

Đỗ Mai chà xát tay, có chút ngượng ngùng: “Dì có thể đặt cơm chỗ con không, đồ ăn giống mẹ con là được, con ra giá.”

Gia đình có thể chống đỡ một ngày mấy triệu tiền viện phí, không phải người trong nhà rất quan tâm bọn họ, mà chính là điều kiện bản thân gia đình không tồi. Đỗ Mai và Hướng Gia Lệ cùng phòng bệnh với Diêu Thục Phương thuộc về kiểu trong nhà có tiền, không chỉ có mời y tá chăm sóc, còn ngày nào cũng có đồ ăn được mang từ khách sạn lớn tới. Chung Ý ra giá cho dù đắt cũng không thể bằng khách sạn, nhưng hương vị lại bỏ xa khách sạn mấy con phố.

Diêu Thục Phương trước kia cũng từng nhắc tới chuyện hai bạn cùng phòng bệnh đã chăm sóc bà rất nhiều, khi không làm được gì đó, y tá của đối phương cũng sẽ giúp đỡ. Vốn chỉ là chuyện thuận tay: Chung Ý ngẫm lại, cũng đồng ý: “105 ngàn, 3 đồ ăn 1 canh.”

Nghe thấy chuyện này, hai người vui vẻ đến không chịu được, vội vàng gật đầu, “Được được được, con cứ tùy ý nấu ăn, cái gì hai dì cũng ăn.”

Bệnh của hai người không khác Diêu Thục Phương lắm, Chung Ý biết nên ăn kiêng gì, nhưng mà vẫn hỏi lại xem bọn họ có bị dị ứng hay có đồ ăn nào không thích ăn hay không.