Chương 10: Lần đầu nấu ăn cho ba mẹ sau 20 năm

Nhà họ Chung là nhà tự xây, hơn nữa còn có hai mặt tiền, tổng cộng ba tầng, vô cùng rộng rãi.

Phía sau còn có một cái chuồng heo, sau khi Diêu Thục Phương sinh bệnh thì không nuôi heo nữa, đổi thành nuôi gà.

Chung Kiến Quốc thả đồ xuống, xong là đi bắt gà: “Làm con gà cho mẹ con với con cùng bồi bổ.”

Chung Ý không từ chối, đi hái rau ngoài vườn.

Ở nông thôn có chỗ tốt đó chính là không phải lo thiếu đồ ăn, nhà họ Chung không trồng lương thực, mà tất cả đều là các loại rau củ quả.

Chung Ý hái được mấy quả cà tím, một đống đậu que, một ít ớt cay, còn có dưa chuột và măng tây. Đúng là mùa mà tất cả các loại rau đều phát triển nhanh, vơ đại một cái đã có một đống.

Chờ cậu về nhà, Chung Kiến Quốc đã làm gà xong, cũng ngâm một ít măng khô, cho Chung Ý hầm canh.

Chung Kiến Quốc hiện tại không có việc gì làm, cứ vây quanh Chung Ý trong phòng bếp, Chung Ý nói với ông thêm một câu cũng sẽ khiến ông rất vui. Nếu Chung Ý muốn cái gì, không cần mở miệng, Chung Kiến Quốc lập tức sẽ đưa tới trước mặt cậu.

Ông đang dùng cách của riêng mình, biểu đạt sự vui mừng khi con trai về nhà. Trong lòng Chung Ý ấm áp, nhặt chút chuyện vui khi đóng phim kể cho Chung Kiến Quốc nghe.

Đổi về thân thể của mình, Chung Ý cũng không ngượng tay, kỹ thuật xắt rau vẫn tinh tế như cũ, rất nhanh đã chế biến xong đồ ăn.

Cậu muốn làm cà tím rang đậu que, măng tây xào rau thơm, trong nhà không có thịt heo, nên ớt cay liền cùng khoai tây tạo thành món khoai tây xào, lại thêm một món salad dưa chuột, một nồi canh măng gà, đủ ăn.

Canh gà tỏa mùi hương đầu tiên, gà nhà mình nuôi trên đất nhà mình không có một chút mùi tanh nào. Ngâm măng không kịp nữa nên Chung Ý liền dùng nồi áp suất ép măng một hồi trước khi hầm trong nước luộc gà. Măng hút mỡ gà trong nước luộc gà, mùi hương của riêng nó cũng bị hòa vào súp, chỉ ngửi thôi cũng đủ khiến người ta chảy nước miếng ròng ròng.

“Con trai, tay nghề nấu ăn của con thực sự có tiến bộ đó, với mùi hương này, chỉ với canh ba cũng có thể ăn vài chén cơm.”

Đối với lĩnh vực nấu ăn, Chung Ý không khiêm tốn chút nào: “Đương nhiên rồi ba, đầu bếp bên ngoài cũng không được mấy người nấu ăn ngon như con đâu.”

Mùi hương không chỉ có ở nhà họ Chung, còn bay tới mấy nhà gần đấy, vừa đúng là lúc ăn cơm chiều, có khi những người này đều vì mùi hương mà tìm đến nhà mình.

Hai bé hàng xóm Lưu Thúy và Hoàng Hương Cầm ngửi được mùi hương là từ nhà họ Chung truyền ra, nói chuyện phiếm: “Thơm ghê đó, có phải là vợ của Chung Kiến Quốc được xuất viện rồi không?”

“Hẳn là không đâu, bệnh đó của bác ấy khó trị lắm.”

“Hôm nay thứ tư, hai chị gái còn ở trường học mà, vậy còn có thể là ai?”

“Đi xem chẳng phải sẽ biết,” Hai bé bốc một nắm đậu phộng, vừa ăn vừa đi về hướng nhà họ Chung.

Kết quả vừa đến cửa, phát hiện mùi càng thơm, trừ bỏ gà hầm canh, còn có mùi thơm từ rau xào.

“Mùi này cũng thơm ghê, như là đang xào khoai tây ấy.”

Chung Ý và Chung Kiến Quốc nghe được giọng nói, Chung Kiến Quốc nhìn ra, liền đi ra ngoài chào hỏi nói chuyện.

Chờ khi lại trở về, phía sau còn có thêm hai cô bé đang đeo cặp sách, thèm đến chảy nước miếng.

Chung Kiến Quốc nói: “Con nhà bác Lưu với bác Hoàng hàng xóm nhà mình đấy con, mới đón từ nhà trẻ về, lấy cái chén cho tụi nó cầm một ít đồ ăn về nhà ăn.”

Hai đứa bé cũng quen Chung Ý, đi qua đi ôm đùi gọi anh: “Anh Chung Ý ơi, anh đang làm cái gì thế, thơm chết em rồi.”

Chung Ý vừa lúc xào đồ ăn xong, rửa tay xong gãi gãi đầu, sau đó bưng cà tím rang đậu que lên cho hai bé thử.

Ăn đến hai tiểu hài nhi thẳng nhảy nhót: “Anh Chung Ý à, cái này cũng quá ngon rồi, là món ngon nhất bọn em từng ăn.”

Chung Ý bị những lời nói ngây thơ của tụi nó làm cho tức cười, cầm hai cái chén lớn, trừ canh gà và dưa chuột, lấy những món khác mỗi thứ một ít.

Cũng không đưa cho tụi nhỏ, mà mang thẳng tới cửa cho người lớn.

“Cô Lưu, cô Hoàng, trở về gấp quá không mua thịt, chỉ có chút thức ăn chay, mong các cô đừng ghét bỏ.”

Trước khi tới bọn Lưu Thúy cũng không nghĩ tới người nấu ăn sẽ là Chung Ý, đây chính là minh tinh lớn, càng không nghĩ tới cậu làm đồ ăn còn thơm như vậy.

Mấy đứa con vừa đón về đã nhỏ dãi chạy vào ăn, các cô ngượng ngùng còn không kịp, làm sao ghét bỏ được.

Hai chén đồ ăn các cô nhận, nhưng mà quay đầu liền lấy thịt khô với cá khô tới. Làm hàng xóm nhiều năm như vậy, quan hệ không tồi, bây giờ nhà họ Chung khó khăn, bọn họ cũng giúp đỡ không ít.

Chung Ý thấy tặng một chén thức ăn chay liền được trả lễ lớn như vậy, cậu cân nhắc chờ thêm hai ngày nữa có thể làm nhiều thêm chút đồ ăn mời tất cả mọi người trong xóm cùng thưởng thức.

Tiễn người hai nhà đi, Chung Ý liền đóng gói đồ ăn đến bệnh viện cùng Chung Kiến Quốc, cơm chiều bọn họ sẽ ăn cùng Diêu Thục Phương ở bệnh viện.