Chương 60: Tha thứ mọi ân oán

Cả buổi tiệc 3 cặp cô dâu chú rể phải đi đi lại lại để tiếp khách đúng là rất mệt nha

Nguyệt Dao Dao đi được một chút đã thấy mỏi lưng.Không biết tại làm sao mà mấy ngày này cô cảm thấy người mình cứ mệt mỏi,còn trông béo lên nữa chứ.Đằng Hàn Mạc thấy bà xã nhỏ mệt trong lòng cũng sốt ruột, bảo cô cứ ngồi yên một chỗ,hắn đi tiếp khách là được

"Thật chán "Đang thở dài một tiếng thì cô nghe có một tiếng nói từ một lão giám đốc vừa già vừa béo.Thật không bằng một góc của ông xã cô,6 múi nở nang,đẹp trai ngời ngời

"Đằng Phu Nhân tôi kính cô một ly

hehe "Lão ta vừa nói vừa đưa một ly rượu trước mặt cô

Cô căn bản là chán ghét không muốn uống nhưng phải tỏ ra thật nhẹ nhàng mà từ chối.Cô biết hôm nay nhà báo rất đông nên chỉ cần một hành động hay biểu cảm của cô cũng có thể lên trang nhất.Thật phiền phức! Không hiểu sao ông xã đại nhân của cô lại nổi tiếng như vậy chứ

"Thật ngại quá,tôi không biết uống rượu,xin lỗi "cô nhẹ nhàng từ chối không hiểu là khi có bầu cô có phải là quá nhạy cảm không,tự nhiên cô có linh cảm không lành,vẫn là không nên uống ly rượu này

" Đằng phu nhân làm vậy là không nể mặt tôi rồi " Lão ta nhíu mày nhưng miệng vẫn còn cười lớn.Sâu thẳng trong đôi mắt của lão vẫn là đang trong chờ cô uống vì sao à?Vì trong ly rượu có thuốc phá thai. Vì sao ư? Chuyện là sau khi li dị nhà cửa tang hoang Hà Mỹ Ly (chị của Hà Mỹ Hoa) bắt đầu đi cặp kè với các lão già này rồi ôm hận Nguỵêt Dao Dao nên mới mượn tay trả thù

"Phu nhân nhà tôi không uống được,mong Ninh tổng đừng làm phu nhân khó xử " Đang không biết làm thế nào từ chối lão già này thì từ đâu Diệp Hàn đến cứu hộ cho cô

"À à "Lão ta ừm ờ rồi rời đi

"Cảm ơn anh Diệp Hàn " Cô lễ phép cảm ơn.Phù, thoát rồi nhưng không khí trong này ngột ngạt quá cô muốn đi ra ngoài hít thở không khí

Toan đi thì Diệp Hàn liền cản lại

"Phu nhân,cô định đi đâu "

"Tôi chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí thôi,anh đừng lo "Nguyệt Dao Dao vỗ vai Diệp Hàn mỉm cười rồi bước ra ngoài

----------

"Oa thật thoải mái " Cô vươn vai nhìn khung cảnh trước mặt

Một vườn hoa đẹp, ở giữa kia là một chiếc đài phun nước, Nguyệt Dao Dao nhẹ nhàng bước đến đó nhìn ngắm dòng nước

" Dao Dao " Không biết tận hưởng thế nào mà có người đến cô cũng không biết luôn,mà giọng nói này có vẻ quen quen

Nguyệt Dao Dao quay người lại thì đập vào mắt cô là một khuôn mặt, hình dáng quen thuộc nhưng có phần tiều tụy vô cùng

"Tịch..Tịch Diệp Thành tại sao lại..anh lại ở đây " Cô ấp úng lắp bắp không nói được gì, sau cái lần anh bắt cóc cô thì cô có lẽ sợ anh hơn.Lần này anh ta muốn làm gì nữa đây?

Tịch Diệp Thành nhìn cô trong bộ váy cưới đôi mắt bất giác buồn.Đáng lẽ chú rễ sẽ là anh, người nắm tay cô,người trao nhẫn cho cô cũng là anh nhưng nếu việc đó không xảy ra, anh biết bây giờ Nguyệt Dao Dao có lẽ chán ghét anh nhưng anh đến vì mục đích khác

Tịch Diệp Thành bước lên gần hơn Nguyệt Dao Dao,muốn đưa tay lên chạm vào khuôn mặt xinh xắn mà anh đã từng yêu thương nhưng Nguyệt Dao Dao lại đẩy anh ra giọng run run sợ hãi

" Anh...anh muốn gì? Chúng ta không phải đã chấm dứt rồi sao?...Anh lại muốn làm gì tôi nữa " Cô thật không muốn nhìn thấy anh nữa

" Nguyệt Dao Dao, anh...anh chỉ muốn đến đây nói với em một điều....Anh lúc trước đã sai quá nhiều, đáng lẽ anh không nên đánh mất em, anh làm tất cả chỉ vì muốn bên cạnh em,muốn giành lại em nhưng có lẽ không được nữa rồi.Anh tới đây mong em tha thứ và có anh mong mình có thể nhận đựơc cái ôm cuối cùng từ người con gái anh thương " Tịch Diệp Thành thấy cô như thế trong lòng có chút nhói đau nhưng hôm nay khi quyết định đến đây anh đã nhủ bản thân phải nói ra tất cả tâm tư của mình

Về phần Nguyệt Dao Dao cô có chút thương cảm.Cô là người dễ tha thứ nhìn anh tiểu tụy như thế cũng thật khó mà không khoan dung

" Được, em tha thứ cho anh, chỉ mong anh sau này sống thật tốt và tìm được người con gái anh thương" Nguyệt Dao Dao mỉm cười nhân hậu

Lần này Tịch Diệp Thành mới dám bườc đến ôm cô rồi thì thầm

" Người con gái anh thương đang đứng đây nhưng anh lại không thể chạm tới.Không biết sau này anh có thể kiếm được ai như cô ấy không " Từng lời nói ra Tịch Diệp Thành đều cảm thấy chua xót quá, cảm thấy cảm thân mình ngu ngốc quá,ngu ngốc vì đã đánh mất người con gái này,người con gái đơn thuần, ngoan ngoãn,luôn suy nghĩ cho người khác và đã từng yêu anh hết lòng

" Tôi nghĩ anh bỏ bà xã tôi ra được rồi "không biết từ đâu Đằng Hàn Mạc bước đến, hai tay hắn đút trong túi giọng trầm đυ.c

Đang tiếp khách thì không thấy bà xã của mình đâu nên hắn mới đi kiếm và vô tình nghe từ đầu đến cuối

Tịch Diệp Thành bỏ Nguyệt Dao Dao ra thì cô liền chạy lại ôm cánh tay của Đằng Hàn Mạc

" Ông xã thật ra..." Cô định giải thích gì đó nhưng Đằng Hàn Mạc đã quay sang xoa đầu cô

" Tôi hiểu, em đừng lo "

" Đằng thiếu thật ngại quá, tôi đến chỉ muốn tạm biệt Nguyệt Dao Dao thôi " Tịch Diệp Thành vội giải thích.Lòng lại nhói đau khi thấy Dao Dao ôm cánh tay Hàn Mạc

Thật ra lúc trước anh không thật sự nể mặt Đằng Hàn Mạc vì có ai mà đi nể mặt tình địch đâu nhưng sau cái lần bắt cóc Nguyệt Dao Dao, đáng lẽ ra anh đã bị gϊếŧ nhưng Đằng Hàn Mạc đã tha cho vì anh là một người có năng lực và bây giờ anh được Đằng Hàn Mạc cử sang công ty nước ngoài làm việc mà chỗ ở đều là anh ta cấp cho.Chỉ là cảm thấy rất biết ơn

" Cũng là đàn ông nên tôi hiểu, không sao đâu, sao cậu không vào trong dùng tiệc " Đằng Hàn Mạc ôn tồn nói khiến cho Nguyệt Dao Dao ngạc nhiên quay sang nhìn hắn. Trời,Đằng Hàn Mạc nhà cô cũng có mặt cảm thông này sao? Mà thôi hắn không hiểu lầm là được rồi

" Thôi tôi còn có việc bận, tôi đi ngay đây.Đằng thiếu xin chào, Dao Dao tạm biệt " Tịch Diệp Thành nói xong liền quay lưng bước đi

Trong anh bây giờ chắc đã thanh thản.Anh đã được người con gái ấy tha thứ đã được ôm cô ấy lần cuối.Vậy là quá đủ rồi

"Nguyệt Dao Dao, em phải sống thật hạnh phúc, hôm nay anh chúc phúc cho em "