Chương 27

Nói xong, chợt có một con rắn nhỏ với các vảy lấp lánh, lộ ra khuôn mặt ngốc nghếch, nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào Dư Tinh Nguyên, giống như chào hỏi.

Công Thượng Văn Ngọc cười vỗ vỗ nó, sau đó lơ đãng đặt lại, rồi lại kéo ra một ngăn khác.

Con tiếp theo này nhìn dài hơn nhiều so với các con khác, cả người trắng nõn, đôi mắt hồng hồng, cả người đều rất đáng yêu.

“Nó hơi lười, thường mấy ngày không ra ngoài, đôi khi mới bò ra, nhưng cũng chỉ là bò đến bàn của tôi để ngủ trưa, nên được gọi là Ngọc Lười.”

Giới thiệu đến nơi đây, Công Thượng Văn Ngọc mới như chợt nhớ ra: “Cậu sợ rắn sao?”

“…Không phải, tôi sợ chết.” Dư Tinh Nguyên uyển chuyển nói.

Công Thượng Văn Ngọc cười, rồi chỉ vào vài hộp của Dư Tinh Nguyên: "Nói như vậy... Mấy cái hộp bên này cậu không cần phải lấy ra, chúng đều có độc và rất hung dữ, cậu cần phải lấy chúng ra thật cẩn trọng, rồi trong một khoảng thời gian phải dọn sạch tuyến nọc độc”

"Được rồi." Dư Tinh Nguyên cẩn thận nhớ kỹ.

“Còn lại những hộp khác đều rất an toàn, cắn người cũng không đa lắm.” Công Thượng Văn Ngọc tùy tay bắt một con tới, để cho Dư Tinh Nguyên xem.

Sau đó đem nó vòng ở trên cổ Dư Tinh Nguyên, cúi đầu hôn nó một cái, hôn xong lại nghĩ nghĩ, rồi lại hôn Dư Tinh Nguyên một cái: “Đi, chúng ta mang nó đi vào trong phòng chơi.”

Phòng của Công Thượng Văn Ngọc mang phong cách sang trọng đặc trưng của Bắc Âu, có thể thấy rõ sự bày biện đều rất tinh tế, mang đến cảm giác rất tuyệt vời.

Chiếc giường có màu trắng như tuyết, bốn tấm chăn mềm mại, với chất liệu vải dệt thượng hạng khi vuốt ve sẽ cảm thấy giống nhưu đang vuốt ve từng đám mây mềm, phảng phất giống như công chúa hạt đậu ngủ trên chiếc giường êm ái cao mười tám tầng.

Công Thượng Văn Ngọc kéo Dư Tinh Nguyên nằm xuống, nghiêng người vùi vào trong lòng ngực anh, nhìn con rắn trên người anh đang thuận theo, trên mặt nó lộ ra một loại thoải mái, an bình và rất thỏa mãn.

"Sợ là dì sẽ tố cáo với cha, nếu không tôi sẽ ăn trộm một hộp cá ngừ.” Duy có điều này khiến Công Thượng Văn Ngọc có chút không vừa lòng.

“Dì trong nhà làm không được sao?” Dư Tinh Nguyên kéo con rắn đang bò loạn trên cổ mình xuống, vuốt đầu của nó nhận xét: “Vẫn là lo cho con rắn hay trốn kia.”

“Ừm, chơi như vậy đủ rồi.” Công Thượng Văn Ngọc đồng ý gật đầu một cái: “Mỗi lần, đều tìm nó rất khó khăn.”

“Chờ về sau, khi chúng ta ở cùng một chỗ, tôi sẽ tìm nơi ở của “con trai” cậu.” Công Thượng Văn Ngọc thân mật để trán mình áp vào trán Dư Tinh Nguyên, cụng trán anh và nhỏ giọng nói.

“Vì sao?” Dư Tinh Nguyên cầm đuôi rắn hỏi.

“Bởi vì cha nghiêm thì con cái mới vâng lời.” Công Thượng Văn Ngọc nghiêm trang dùng mánh lới nói.

Con rắn nhỏ chịu không nổi việc cha mẹ mình ra oai, nên nó chậm rì rì từ trên giường trượt xuống, đi ra khỏi cửa sổ tìm một nơi tắm nắng, rồi nằm lại ở đó, nhắm mắt để tận hưởng ánh nắng mặt trời.