Chương 26

Dư Tinh Nguyên cúi đầu mở lịch, dự định bắt đầu một cuộc đếm ngược để Công Thượng Văn Ngọc tiến vào nghi thức kết hôn với mình, suy nghĩ một lúc sau đó anh ngẩng đầu hỏi: “Ngày sinh của cậu là bao nhiêu?”

"Hả?, ngày 12 tháng 4. " Công Thượng Văn Ngọc nói.

"Sao..Bao nhiêu? Là vào tháng trước à?” Dư Tinh Nguyên cúi đầu và ghi chú vào lịch sự kiện trong 5 năm tiếp theo là, ngày 12 tháng 4, sau đó, đột nhiên nhận ra điều gì hỏi:: “Cậu bao nhiêu tuổi? Mười bảy sao?”

“……” Công Thượng Văn Ngọc ngạc nhiên một chút, lắc đầu: "Tôi đã mười bảy tuổi rồi, tức là... Sinh nhật lần thứ mười sáu của tôi…”

Nói xong lời cuối cùng, dần dần chột dạ, viết thêm kế hoạch đám cưới quan trọng nhất trong cuộc đời mình vào lịch trình.

Dư Tinh Nguyên cảm thấy như mình bị đánh bại bởi một cái búa lớn, trong vài giây anh vẫn chưa thể nhận ra, cho đến khi Công Thượng Văn Ngọc nhắc nhở: "Lại chết rồi…”

Tài xế phía trước không biết nghe được câu nào, nhưng anh ta lại nhìn gương chiếu hậu và nhìn về phía sau với vẻ khinh thường.

"Có chuyện gì vậy?" Công Thượng Văn Ngọc nhăn mày nhìn anh và nói nhỏ: "Không có gì, sẽ ổn thôi... Thực an toàn.”

“……”

Khi xuống xe, Dư Tinh Nguyên đã hoàn toàn tua trong trò chơi, Công Thượng Văn Ngọc đã đặt người xuống và ra dấu cho anh bình tĩnh lại .

Dư Tinh Nguyên tỉnh táo lại, sau đó nhìn thấy mình đứng trước hoa viên rộng lớn, chiếm lĩnh nhiều phần đất của căn biệt thự đơn lập kiêu hãnh.

Anh thở dài một hơi, nhìn sang mỹ nhân xinh đẹp đang đứng bên cạnh mình, lần đầu tiên trong lòng anh nảy sinh cảm giác không phù hợp về vị trí của hai người.

“Vào đi.” Công Thượng Văn Ngọc ôm chặt anh.

Khi đi qua khu vườn, Công Thượng Văn Ngọc giới thiệu với Dư Tinh Nguyên rằng cậu đã trồng một vài bông hoa hồng xanh, trong đó còn có nhiều loại mà Dư Tinh Nguyên không biết, tuy nhiên dưới mắt anh lại có một bông hoa xinh đẹp được ánh nắng mặt trời chiếu rọi, lộ ra màu trắng tinh khiết, rất giống với Công Thượng Văn Ngọc.

Khi Công Thượng Văn Ngọc đang chuẩn bị giới thiệu anh, bất ngờ phát hiện có vật gì đó bên trong, mắt cậu lóe sáng, cúi xuống để lấy. .

Dư Tinh Nguyên vừa thấy và trước khi não bộ có bất kỳ suy nghĩ nào, cơ thể anh đã vô thức nắm lấy tay Công Thượng Văn Ngọc, sau đó dứt khoát ném con rắn kia ra ngoài.

“Ơ?” Công Thượng Văn Ngọc nhìn anh với vẻ mặt buồn bã, "Tôi chưa kịp giới thiệu với cậu, đó là con rắn tôi nuôi, tên là Ngoan Ngoãn."

“……”

Hai người đối mặt trong im lặng, trong khi đó chú rắn tên Ngoan Ngoãn kia cũng bò dọc theo cổ chân của Công Thượng Văn Ngọc, dần dần bò lên và nhìn chằm chằm vào chủ nhân của mình, leo được một nửa, lại đứng im và không cử động.

“Cậu xem.” Công Thượng Văn Ngọc nói rất hào hứng, vươn chân lên và khoe khoang:“Thật ngoan, tôi vẫn còn có mấy con nữa, này hẳn là vượt ngục bò ra đây phơi nắng, để tôi dẫn cậu đi xem.”

Nói xong, Công Thượng Văn Ngọc phấn khích đẩy cửa ra và nghe thấy hương vị gạo quen thuộc, cậu đi vào nhà hàng và chào hỏi với người phụ nữ trong nhà: "Đây là bạn của con, con vừa mới quen, tên là Dư Tinh Nguyên.”

Lúc hai người đi trên đường, vẫn luôn trộm nắm tay nhau một lát, đợi khi hiểu rõ ý của nhau thì lại nắm chặt tay nhau lần nữa đi lên.

Đầu tiên là lên tầng trên, người phụ nữ trong nhà cười và gọi: "Tôi đi chuẩn bị nguyên liệu cho bữa trưa, nấu cho cậu chủ ăn khi cậu từ trường trở về, cậu có đói không?”

"Có chút, dì ơi, nhớ làm một ít cho Dư Tinh Nguyên ăn nữa nha.” Công Thượng Văn Ngọc không quay đầu, nói.

Cậu đi đến lầu 3, mở cửa, Dư Tinh Nguyên bước vào và nhìn thấy một số phòng rộng rãi và thoải mái với ánh sáng mờ.

Công Thượng Văn Ngọc đi tới, kéo từng ngăn một ra, giới thiệu: "Đây là một con rắn có vảy lấp lánh, tên là Hắc Lương.”