Cậu Chủ Lạnh Lùng Khó Gần

8.17/10 trên tổng số 6 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Khiết Băng Băng và Khiết Nghi Nghi là hai chị em sinh đôi bị cha mẹ bỏ rơi. Được anh em nhà họ Triết là Triết Vũ Hàn và Triết Vũ Khanh ẵm về trong lúc đi chơi khi còn nhỏ vô tình nhìn thấy. Sống ở Tri …
Xem Thêm

Chương 5: Vũ Hàn và Băng Băng như chó với mèo.
" Thật hả cậu chủ? "

Khiết Nghi Nghi sụt sùi hỏi. Nước mắt nước mũi tèm lem vấy bẩn cả gương mặt xinh xắn. Giờ đây chẳng khác mèo chưa rửa mặt là mấy.

" Lắm lời quá. Rửa mặt nhanh còn xuống ăn trưa. Tôi còn phải đến công ty không có thì giờ nhiều đâu "

Triết Vũ Khanh kéo tay Khiết Nghi Nghi tống cổ cô vào phòng tắm. Đóng cửa đợi ở bên ngoài.

~~~~~~

Đợi cho hai người kia xuống chắc Vũ Hàn và Băng Băng đã thành ma đói. Chừa phần rồi lao vào cùng nhau chén no nê.

Băng Băng sau khi ăn xong rửa chén úp lên. Định bụng về phòng ngủ một giấc cho ngon. Nhưng chưa kịp đi liền bị Vũ Hàn sai vặt.

" Băng Băng, gọt táo cho tôi ăn "

Nhìn đĩa trái cây trên bàn, Băng Băng tức muốn hộc máu, dì Hạnh đã gọt từng miếng rồi còn gọt gì nữa.

" Cậu chủ, mắt cậu chủ có vấn đề sao? Rõ ràng gọt ra như vậy, còn kêu Băng Băng gọt. Gọt giống ôn gì nữa "

Triết Vũ Hàn chau mày khi Băng Băng nổi quạu.

" Kêu em gọt thì gọt nhỏ ra nữa. Ở đó lằng nhằng "

" Cậu chủ không răng à. Mỏng và nhỏ như vậy còn bắt gọt. Điên mới bắt gọt "

Khiết Băng Băng mắng thẳng mặt Vũ Hàn. Anh cũng không còn từ gì để diễn tả cô hầu ngang ngược của mình.

" Hừ...hay nhỉ? Em là người hầu hạ tôi đấy nha. Cậu chủ như tôi nói mà em không nghe sao? "

" Được..được..nghe là được chứ gì? Dông dài chắc tới mai "

Khiết Băng Băng tức anh ách, lấy con dao bắt đầu gọt nhỏ lại từng miếng thành hình tam giác.

Do hơi buồn ngủ nên tầm nhìn mờ dần. Kết quả cắt trúng đầu ngón tay chảy máu.

" Á..đứt tay rồi "

Băng Băng thét lên, tỉnh luôn cả ngủ, vội chạy lại mở vòi nước đem ngón tay đưa vào.

Triết Vũ Hàn đi lấy keo cá nhân đem vào.

" Đồ hậu đậu "

" Hậu đậu con khỉ mốc. Cậu chủ biết người ta đang buồn ngủ không? "

Khiết Băng Băng cáu gắt, giựt miếng keo cá nhân tự mình dán lấy.

" Gọt xong rồi. Ăn đi cho thoả mãn. Đồ cậu chủ đáng ghét "

Băng Băng mắng không ngừng. Liếc một cái cháy cả mặt mới ngoảnh mặt bỏ lên lầu.

Triết Vũ Hàn cười như không cười, bưng theo đĩa trái cây vào thư phòng.

~~~~~~~~~

Lúc Triết Vũ Khanh cùng Khiết Nghi Nghi xuống, dì Hạnh đem thức ăn đi hâm nóng rồi đem ra đặt lên bàn.

" Mời cậu chủ dùng bữa "

" Dì luộc giúp tôi một quả trứng gà "

Vũ Khanh đơn giản gật đầu, lạnh giọng phân phó.

Khiết Nghi Nghi mắt tròn mắt dẹt nhìn anh.

" Cậu chủ..."

Chưa nói xong liền bị Vũ Khanh ngắt lời bằng giọng nói có chút khó chịu.

" Mau dùng bữa, đừng nói nhiều "

Nghi Nghi cô có nói nhiều bao giờ đâu chứ. Cậu chủ đúng là làm cho cô ấm ức một bụng. Cúi đầu dùng bữa trong yên lặng.

" Trứng gà đã chín thưa cậu chủ "

Dì Hạnh bỏ quả trứng gà trong cái chén nhỏ đem đưa cho Triết Vũ Khanh.

" Cảm ơn dì, dì dọn dẹp chỗ này đi "

Vũ Khanh dứt lời kéo tay Nghi Nghi đi thẳng ra phòng khách.

Ấn Nghi Nghi xuống sofa, anh lạnh lùng ra lệnh.

" Đem tóc mái vén lên "

Khiết Nghi Nghi vâng lời, lấy tay vuốt tóc ngược ra sau, kiềm lại.

Anh cầm quả trứng còn hơi nong nóng đặt lên vết bầm trên trán của cô.

Lăn đi lăn lại nhiều lần.

Khiết Nghi Nghi cảm thấy mặt nóng ran cả lên, tim càng lúc đập càng nhanh bởi hành động ôn nhu này của cậu chủ.

Ngắm gương mặt đẹp ngời ngời của Vũ Khanh. Nghi Nghi cảm thán trong lòng. Sao trên đời lại có một người hoàn hảo như cậu chủ đây.

Vừa đẹp trai vừa lạnh lùng, đôi khi rất ấm áp. Chắc hẳn được hàng tá tiểu thư nhà danh giá theo đuổi.

Tự nghĩ rồi tự buồn. Nghi Nghi không muốn cậu chủ lấy vợ. Cô chỉ muốn ở mãi bên cậu chủ của mình.

Thật chạnh lòng, cô cụp mắt rũ mi che đi giọt nước mắt nóng hổi trực trào sắp rơi ra.

" Xong rồi, em ở nhà ngoan ngoãn làm bài tập. Tôi phải đến công ty "

Triết Vũ Khanh bỏ về phòng thay quần áo. Nghi Nghi ngốc vẫn cứ nhìn theo bóng lưng anh khuất dần.

~~~~~~~

Vũ Hàn xử lí một số văn kiện trong thư phòng. Làm xong việc, anh cảm thấy rất mệt mỏi và nhàm chán.

Đem cái đĩa trái cây rỗng xuống bếp. Mở tủ lạnh lấy chai nước lọc tu ừng ực. Trong đầu lại nảy ra một ý.

Rủ Băng Băng đi dạo.

Triết Vũ Hàn trong lòng dấy lên niềm vui vẻ. Anh nhanh về phòng tắm rửa thay một bộ quần áo thoải mái.

Sang phòng Băng Băng, giơ tay gõ cửa.

" Cốc...cốc...cốc.."

" Băng Băng em mau mở cửa "

Giọng nói của anh cực kì lợi hại. Đem Khiết Băng Băng đang ngủ ngon cũng bực bội ném gối ngồi dậy.

" Cậu chủ có chuyện gì? "

" Mau thay đồ đi dạo cùng tôi "

" Không rảnh, cậu chủ tự mình đi đi "

Khiết Băng Băng uể oải ngáp ngắn ngáp dài, bịt tai lại vùi đầu vào chăn tiếp tục chìm vào mộng đẹp.

" Em phải đi với tôi. Bằng không sau này tôi không cho em ăn kẹo socola "

Triết Vũ Hàn nắm thóp của cô mà buông lời hù doạ. Băng Băng nghiến răng ken két, thét lên đầy sự căm tức.

" Khốn kiếp, cậu chủ được lắm. Chờ một chút, Băng Băng đi cùng "

Khiết Băng Băng xốc chăn ngồi dậy, nhặt cái gối dưới đất ném lên giường.

Mở tủ quần áo, cô chọn cho mình một cái quần jean ngắn ngang đùi, tua tua bên dưới. Thêm một cái áo thun màu đen sát nách đi vào phòng tắm.

Triết Vũ Hàn dựa tường đứng đợi ở bên ngoài. Gương mặt chả biểu lộ cảm xúc gì.

Thêm Bình Luận