Chương 27

Chớp mắt đã đến ngày hôm sau, tài xế nhà họ An là chú Lý đưa An Chiêu Minh đến công ty, sau đó lại đưa An Tinh đến trụ sở chính của Lộ thị. Đúng giờ cao điểm, đường đến trung tâm thành phố không dễ đi tí nào, khi An Tinh đến Lộ thị, đã trễ mất mười mấy phút.

An Tinh nhận ra mình sắp trễ, vội vàng gửi WeChat cho Tiêu Duệ một cái tin nhắn để thông báo tình hình, Tiêu Duệ không hề tức giận, chỉ dặn dò cậu sau khi đến hãy đi vào bằng cửa sau, anh ta đã giữ chỗ trước cho cậu rồi. Dù vậy, An Tinh cũng không muốn đến quá trễ, vừa xuống xe liền lao vào tòa nhà trụ sở chính của Lộ thị.

"An An!"

Đúng lúc An Tinh đang vừa nhìn điện thoại kiểm tra tầng lầu của phòng hội trường đang họp, vừa nhanh chóng bước về phía thang máy, bất chợt cậu nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, bước chân chợt dừng lại. Cậu chần chừ quay đầu, nhìn thấy một người không ngờ tới.

"... Tô Diệc Nhiên?"

Cách đó không xa, một thanh niên tuấn tú dịu dàng đi sau một người đàn ông trung niên, phía sau họ còn có vài nhân viên đeo thẻ công tác theo sau. Mọi người đang đi về phía thang máy, lại vì tiếng gọi của thanh niên mà nhìn về phía này.

Tô Diệc Nhiên đi sau người đàn ông trung niên tiến lại gần, nhẹ nhàng mỉm cười với An Tinh.

"An An, cậu cũng đến tham gia buổi trao đổi học tập này à? Sao lại đến trễ thế này, đi muộn à?"

Khóe miệng An Tinh giật giật.

Lời này nói ra thực ra cũng không có vấn đề gì, dù sao ở thời điểm này mà hai người có thể tình cờ gặp nhau tại trụ sở chính của Lộ thị, cũng chỉ có buổi đào tạo đổi học thuật này thôi. Vì dù sao cũng đã gặp nhau, bọn họ lại là bạn bè, Tô Diệc Nhiên chào hỏi một câu cũng không có gì quá đáng.

Nếu không phải ngày hôm qua, Tiêu Duệ đã ném cho cậu một đống tài liệu liên quan đến buổi trao đổi học thuật này, mà cậu đã tình cờ đọc được, và cũng nhận ra người đàn ông trung niên trước mặt này, chính là một trong những người chủ giảng của buổi trao đổi này.

Còn về câu hỏi tràn đầy tính chỉ dẫn này của Tô Diệc Nhiên, An Tinh cũng lười bình luận. Đôi khi cậu thấy, kiếp trước hèn gì cậu bị những người này bắt nạt, ai bảo cậu ngốc, không nhìn ra những người này khi đối mặt với cậu toàn là thảo mai giả tạo.

"Không phải đi muộn, là tài xế đưa cha tôi đến công ty xong mới đưa tôi đi, nên mới bị kẹt xe thôi."

Trên hành lang đông người qua lại, thiếu niên mỉm cười rạng rỡ, giọng nói không lớn không nhỏ vừa đủ để mọi người xung quanh nghe thấy.

"Tô Diệc Nhiên cậu cũng trễ nữa à? Cậu cũng đưa cha cậu đi làm à?"

Cùng là người đi trễ, làm gì có ai mà quý phái hơn ai chứ.

Thanh niên tuấn tú mang khuôn mặt hiền lành, sắc mặt cậu ta lập tức đỏ bừng.

An Tinh "chậc" trong lòng một tiếng, không hứng thú, lời cậu đang định nói cũng vì phản ứng của người này mà thấy nhàm chán. Cậu hơi lười để ý đến Tô Diệc Nhiên, chỉ liếc mắt nhìn về phía nhà thiết kế là người đàn ông trung niên kia đang tiến lại gần rồi nheo mắt đánh giá cậu.

"Cậu bé, cái hình vẽ trên áo cậu này là...?"

An Tinh kéo chiếc áo T-shirt trắng trên người, mặt trước in hình một bức tranh sơn dầu do Thẩm Anh vẽ. Cậu có rất nhiều áo T-shirt, trên đó in hình các bức tranh khác nhau do cậu và Thẩm Anh vẽ, dù sao quần áo mùa hè của con trai không có quá nhiều để mà chọn lựa, lại cần phải giặt mỗi ngày, như vậy có thể mỗi ngày mặc một chiếc áo khác nhau, cũng không sợ đυ.ng hàng.

"Là mẹ em vẽ." An Tinh nâng nụ cười: "Thầy Từ thấy đẹp không?"

"Đẹp lắm! Màu sắc rất táo bạo!" Thầy Từ khen một tiếng, mới ngạc nhiên nói: "Cậu biết tôi sao?"

Thiếu niên mở to đôi mắt hạnh, e thẹn lại ngượng ngùng.

"Em đến đây để học hỏi, làm sao có thể không biết thầy."

Lúc này thang máy đã đến, An Tinh giơ tay chặn cửa: "Xin lỗi thầy, em đang không may bị trễ giờ, xin phép thầy!"

Cậu bé ngoan ngoãn xinh đẹp ai mà không thích, thầy Từ lập tức cười.

"Không sao không sao, dù sao tôi cũng trễ mất rồi."

Khi thầy Từ bước vào thang máy, An Tinh cũng bước theo sau, sau đó quay lại với vẻ mặt vô tội nhìn về phía Tô Diệc Nhiên.

Tô Diệc Nhiên suýt nữa thì tức chết.

Mỗi lần đều như vậy, mãi mãi là như vậy! Dù là người mà cậu ta gặp trước, hay là người có cảm tình với cậu ta trước, chỉ cần nhìn thấy An Tinh, chắc chắn sẽ bị cướp lấy đi mọi sự chú ý!

Không thể vào được phòng thiết kế của Châu Báu An Ninh, Tô Dịch Nhiên đã cầu xin An Hạo rất lâu, mới có thể vào thực tập tại một công ty trang sức cũng có tiếng khác. Hôm nay công ty của cậu ta cũng được mời tham gia hàng ngũ trao đổi học thuật, cậu ta cũng là nhờ vào mặt mũi của An Hạo, mới có thể giành được một suất.

Cậu ta cũng "tình cờ" gặp được thầy Từ ở trụ sở chính của Lộ thị, giả vờ là fan hâm mộ yêu thích tác phẩm của đối phương nên tiến đến nói chuyện. Cậu ta vất vả lắm mới có thể nói chuyện với một nhà thiết kế nổi tiếng như vậy, nhưng An Tinh vừa xuất hiện một cái, liền cướp mất tất cả sự chú ý trên người của cậu ta.

Qúa đáng ghét!