Chương 25

"Vậy nên mẹ mới bảo mày ở phòng thị trường đè ép nó!" Đàm Tú giọng nghiêm khắc cắt ngang, "Chỉ cần cắt đứt cái ý nghĩ không tên của nó muốn vào công ty giúp cha nó là được. Nhưng mày thì sao? Mày không những không cắt đứt ý nghĩ của nó, còn để nó chuyển đến phòng thiết kế nữa!"

An Hạo lập tức im lặng, một lúc sau mới ấm ức nói: "Mẹ, làm sao con biết nó lại già mồm như vậy, con mới làm khó nó một tuần, nó đã không chịu nổi rồi."

Đàm Tú liếc mắt nhìn con trai.

Ban đầu, bà ta chẳng đem An Tinh để vào mắt, dù sao An Tinh học nghệ thuật, không thể so sánh được với An Hạo đã tốt nghiệp kinh doanh, sớm vào công ty làm việc. Chỉ cần chờ An Chiêu Minh rời vị trí, Châu báu An Ninh chắc chắn không thể giao cho An Tinh, người không biết gì cả, theo lẽ thường đương nhiên sẽ giao cho con trai bà ta rồi?

Ai ngờ, An Tinh này không biết dây thần kinh nào nhảy múa, bỗng nhiên nói muốn học hỏi, rồi sau đó liền vào thực tập tại công ty Châu báu An Ninh.

Đàm Tú đã dạy con trai mình, lừa An Tinh vào thực tập ở phòng thị trường, vừa thuận tiện khoảng cách gần gũi để theo dõi, vừa có thể đè ép mọi mặt, sớm muộn gì An Tinh cũng sẽ hiểu rằng mình không phù hợp để kế thừa Châu báu An Ninh. Nhưng ai ngờ, An Tinh lại yếu ớt đến thế, chỉ bị nhắm vào một tuần đã không chịu nổi.

Mà An Chiêu Minh lại cưng chiều đến mức, trực tiếp đưa An Tinh vào phòng thiết kế.

Phải biết rằng, một công ty trang sức, mặc dù phòng thị trường là nơi có thể tạo ra thành tích nhất, nhưng phòng thiết kế mới thực sự là cốt lõi!

Trong xe yên tĩnh trở lại, chú hai An lái xe một cách yên lặng, không dám nói lời nào. Một lúc sau, giọng nói bình tĩnh của Đàm Tú vang lên trong xe.

"Trước mắt không cần quan tâm đến An Tinh, ở công ty con cũng nên ngoan ngoãn một chút, mẹ đã có cách của mình."

*

Trong biệt thự nhà họ An, An Tinh sau khi ăn no nê, xoa bụng cùng Thẩm Anh đi dạo trong vườn để tiêu thực.

Thẩm Anh nhìn con trai ngây thơ vô lo vô nghĩ của mình, chần chừ một chốc, nhẹ nhàng hỏi:

"Tinh Tinh à, ở công ty, anh họ của con có đối xử không tốt với con không?"

An Tinh nghi hoặc "ừm" một tiếng, nhanh chóng phản ứng lại, Thẩm Anh vì trước khi ăn cơm thấy biểu hiện của An Hạo, nhận ra An Hạo lạnh lùng và vô tình hơn bà tưởng.

Vợ chồng nhà họ An là người mà đời này phần lớn không những sinh ra con một, mà tình cảm anh chị em rất sâu đậm, nên cho rằng thế hệ con một dù là anh em họ hay anh em xa, tình cảm cũng sẽ rất sâu đậm.

Nhưng thực tế, tình cảm đều là do giao tiếp mà có. Thế hệ của họ ngày đêm ở bên nhau, cùng nhau chia ngọt sẻ bùi mới có thể tình cảm thân thiết như này, đến thế hệ trẻ, không có giao tiếp thì liền không thể có tình cảm.

Dĩ nhiên, điều này không có nghĩa là anh em họ không có tình cảm. An Tinh và An Hạo không thân thiết, hoàn toàn vì An Hạo là một kẻ xấu xa.

Thiếu niên ôm vai mẹ, tỏ ra trưởng thành, nhưng khi nói chuyện vẫn như đang nũng nịu.

"Mẹ yên tâm đi, dù anh ta đối xử với con thế nào con cũng không quan tâm, còn có các anh chị họ đối xử với con rất tốt mà!"

Trong kiếp trước, sau khi sự thật được phơi bày, dù biết cậu không phải là con của Thẩm Anh, các anh chị họ nhà họ Thẩm vẫn gọi điện cho cậu, bảo cậu đừng để ý những chuyện đó, họ vẫn coi cậu như em trai.

Ai mà không thích được yêu thương một cách thiên vị, An Tinh nghĩ mà đắc ý. Mặc kệ An Hạo thế nào, có các anh chị họ, cậu đã mãn nguyện rồi!

Thẩm Anh bỗng nhiên cười ra tiếng, ngón tay chạm nhẹ lên trán An Tinh.

"Đúng vậy, các anh chị họ đều rất thích con."

Bà lại dừng một chút.

"Tinh Tinh, con không hẹn ai đi chơi trong kỳ nghỉ hè sao? Thấy con nghỉ gần một tháng rồi, vẫn còn đang thực tập nửa à."

"Ôi, việc đi chơi không vội đâu ạ, con muốn học một chút trước đã, dù sao kỳ nghỉ còn một tháng nữa mà mẹ."

An Tinh lắc lắc đầu.

Bây giờ có gì để chơi đâu, không bằng tập trung tinh thần nhận người thân trước. Nếu nhanh thì, sau khi việc nhận người thân xong, còn có thể cùng cả nhà đi du lịch, nuôi dưỡng một chút tình cảm nửa chứ.

Dù sao, kết quả xét nghiệm ADN, hai ngày nữa là có thể có rồi.