Chương 2

Thiếu niên ngơ ngác ngồi trên giường, dường như vẫn cảm thấy không khỏe, không mở miệng. Anh Dương nhìn An Tinh một cái, nói với người vừa đến:

"An Tinh cảm thấy không khỏe, chúng tôi nói để em ấy về nhà nghỉ ngơi một chút, sếp An nhỏ."

An Hạo nhíu mày nhìn qua một cái, An Tinh rõ ràng thấy sự khinh thường và ghê tởm trong đáy mắt người đó, lòng cậu chùng xuống.

Cha cậu, An Chiêu Minh, khi còn trẻ đã sáng lập công ty châu báu An Ninh, nắm bắt thời cơ để đưa công ty lên hàng đầu cả nước. Mẹ cậu, Thẩm Anh, xuất thân từ gia đình thư hương môn đệ*, mấy người cậu của cậu hoặc là học giả nổi tiếng, hoặc là nhà nghiên cứu khoa học. Năm đó cha mẹ cậu, hai người bọn họ là tự do yêu đương, dù đã kết hôn hơn hai mươi năm mà vẫn rất ân ái.

(*)Con em nhà dòng dõi học hành đỗ đạt.

Lớn lên trong một gia đình như vậy, An Tinh từ nhỏ đã được cưng chiều, không chỉ được cha mẹ yêu thương, mà còn là đứa cháu út bên nhà ngoại, được các anh chị họ và cậu mợ yêu mến.

An Tinh nghĩ rằng người anh họ này cũng yêu thương cậu như vậy, ai ngờ tất cả chỉ là giả tạo. Một tháng sau, chính người anh họ này dẫn cậu chủ thật đến nhà, không hề thông báo trước với gia đình cậu, đập sự thật vào mặt họ một cách không thương tiếc.

Nhớ lại lúc mẹ cậu biết được sự thật, do cảm xúc quá kích động mà ngất đi, sau đó cũng mệt mỏi một thời gian dài, sắc mặt An Tinh trở nên khó coi.

An Hạo không kiên nhẫn nhìn An Tinh, lạnh lùng nói:

"Không được, bản kế hoạch tiếp thị mà cậu nộp hôm nay không đạt yêu cầu, phải viết lại từ đầu."

Đây chính là không cho phép An Tinh trở về nghỉ ngơi. Một số đồng nghiệp sắc mặt biến đổi, nhưng cũng không tiện nói gì, chỉ có anh Dương nhíu mày. Anh ấy đang định lên tiếng, thì tay áo bị ai đó kéo nhẹ, theo tiềm thức quay đầu lại.

Thiếu niên với khuôn mặt tái nhợt dựa mềm mại về phía sau, khi cụp mắt xuống, hàng mi dài mảnh mai như đôi cánh bướm yếu ớt run rẩy.

"Đau đầu."

An Tinh che ngực, vẻ mặt đáng thương.

Anh Dương: ...

Thiếu niên vốn đã có tướng mạo nhỏ nhắn, lại càng nổi bật, ngồi yên đã làm người khác thấy cảnh đẹp ý vui, bây giờ yếu ớt che ngực nói đau đầu, mọi người đều mềm lòng, chỉ có An Hạo là lạnh lùng như đá.

"Nhiệm vụ được giao cho cậu còn chưa hoàn thành, cậu đã muốn về nhà nghỉ ngơi sao? Cậu nghĩ như vậy có xứng đáng với nỗ lực của mọi người không?"

An Tinh mấp máy môi. Kiếp trước cậu chưa từng ngất xỉu ở công ty, nhưng lời nói tương tự, lại không phải là lần đầu tiên nghe.

Cậu giấu diếm thân phận để thực tập tại châu báu An Ninh, nhưng An Hạo thì khác, tốt nghiệp đại học đã mang danh "cháu trai của tổng giám đốc An" vào công ty, chỉ sau hai năm đã trở thành trưởng nhóm của bộ phận thị trường, còn được gọi là “sếp An nhỏ", bây giờ là sếp trực tiếp của cậu.

Kiếp trước, sau khi cậu vào thực tập, An Hạo thường xuyên giao cho cậu công việc vượt quá khả năng hiện tại, làm tốt thì là An Hạo có phương pháp, làm không tốt thì là cậu không đủ cố gắng. Đáng tiếc An Hạo giả vờ rất giống, An Tinh cũng chưa bao giờ nghi ngờ, còn nghĩ rằng anh họ đều là vì tốt cho mình, để thúc đẩy mình tiến bộ.

Cho đến khi sự việc cậu chủ thật giả bị phơi bày, An Hạo không còn che giấu sự ác ý đối với cậu, đủ loại sỉ nhục, như thể cậu ở lại nhà họ An là không biết xấu hổ mà tham lam tài sản của nhà họ An... Lúc đó An Tinh mới hiểu, An Hạo chưa bao giờ coi cậu là em trai, càng xem nhà họ An như của cải trong túi mình. Mà quá trình thực tập, những "hướng dẫn điều giáo" kia, thực chất đều là để mọi người trong công ty sau khi biết được thân phận của cậu, xác định cậu là một bình hoa vô dụng, không bằng An Hạo phù hợp kế thừa châu báu An Ninh.

Diễn xuất đỉnh như vậy, nhà họ An quả thật đã nợ An Hạo một chiếc cúp.

Nếu là kiếp trước, An Tinh bị ép buộc vài câu, có lẽ sẽ im lặng chịu đựng, dù cơ thể không khỏe cũng không nghỉ ngơi, mà nghe lời anh họ, chăm chỉ làm việc như chim non học bay.

Nhưng An Tinh đã trở về từ kiếp trước, cậu không còn là An Tinh của ngày xưa nữa!

Thiếu niên dựa vào đầu giường mắt đỏ hoe, hít hít mũi, rõ ràng tủi thân đến muốn khóc, vẫn cố gắng mỉm cười mạnh mẽ.

"Vậy lát nữa em sẽ quay lại viết kế hoạch... em nghe theo lời anh họ."

Mọi người: ...

Mọi người: Gì vậy???