Chương 32 Cô đau lòng ôm cậu

“Qua nhiều năm như vậy em ấy đều một mình đối mặt những việc này…” Chân Hi ngưng mắt nhìn nụ cười của Bạch Thiên, cô cảm thấy cao hứng vì cậu từng có thời gian vui vẻ, nhưng tâm tình lại nặng trĩu vì những chuyện cậu gặp phải sau này.

“Đây là nhật ký mà thằng bé viết hồi tiểu học.” Quản gia Diệp đưa một cuốn nhật ký hơi ố vàng cho Chân Hi, “Từ nhỏ thằng bé đã mạnh mẽ, sĩ diện, có chuyện gì đều thích tự mình gánh vác, sau khi gặp biến cố càng thích chôn chặt mọi thứ trong lòng, nếu muốn hiểu rõ thằng bé hơn, thì cô cứ xem cuốn nhật ký này đi.”

Cho dù về sau Bạch Thiên có giận bà vì sự việc hôm nay, bà cũng phải đưa nhật ký cho Chân Hi, trực giác mách bảo bà có lẽ vị chủ nhiệm lớp này là người duy nhất có thể giúp cậu tháo gỡ khúc mắc.

“…” Chân Hi do dự một hồi vẫn nhận cuốn nhật ký, chậm rãi mở ra.

“Hôm nay tôi giành được giải nhất trong cuộc thi toán lớp 4, ba thưởng cho tôi một chiếc máy bay điều khiển từ xa, thật tuyệt!”

“Bài kiểm tra tiếng Trung hôm nay, phần làm văn bị trừ năm điểm, lẽ ra tôi có thể lấy thêm hai điểm nữa, cũng do sai hai lỗi chính tả, sau này phải chú ý! Nhưng mẹ khen tôi viết văn rất hay, vui lắm!”

“Hôm nay ba mẹ cãi nhau.”

“Mẹ đi rồi, nói về sau sẽ đến thăm tôi, tôi biết họ thực sự đã ly hôn.”

“Chẳng biết tại sao họ lại ly hôn, không lẽ do thành tích của tôi không tốt?”

“Hôm nay mẹ đến thăm tôi, mua rất nhiều quà cho tôi, nhưng không đợi ba về đã rời đi.”

“Ngày mai là giao thừa, hi vọng họ có thể về nhà ăn cơm với tôi.”

“Ngày mai là sinh nhật tôi, không biết họ có cho tôi kinh ngạc không.”

“Hôm qua không có kinh ngạc, quản gia Diệp mua bánh ăn mừng sinh nhật với tôi.”

“Hôm nay đánh nhau trong lớp, ba tới, cuối cùng cũng chú ý tới tôi rồi?”

“Ngày mai là Quốc tế thiếu nhi cuối cùng của tôi, chẳng biết họ sẽ tặng tôi món quà gì nhỉ?”

“Ông ấy nói năm nay tôi không ngoan, không tặng quà cho tôi, tôi đâu có cần.”

“Ngày mai là tết Đoan Ngọ, mẹ có gửi bánh ú* cho tôi, là loại bánh ú hột vịt muối mà tôi thích.”

*Tương truyền, vào thời chiến quốc có một vị đại thần nước Sở tên là Khuất Nguyên, vì can ngăn mà bị Sở Tương Vương lưu đày. Sau đó ông nhảy sông tự vẫn, người dân yêu mến ông sợ cá tôm rỉa xác của ông nên đã dùng nếp và lá để gói thành bánh đem thả xuống sông cho cá ăn để bảo vệ thân xác của ông. Và từ đó xuất hiện tập tục ăn bánh ú trong ngày tết Đoan Ngọ này. Tùy mỗi vùng khác nhau mà nhân bánh nếp có thể là thịt, đỗ xanh, long nhãn, trứng mặn hay hạt dẻ nhuyễn, hạt tiêu,...

“Tuần này hi vọng họ có thể trở về thăm tôi.”

“Tôi thi rớt môn toán, ông ta gọi điện mắng tôi một trận, gọi điện mắng có ích gì, về nhà mắng đi chứ?”

“Lễ quốc khánh được nghỉ, hi vọng họ có thể về nhà.”

“Lễ quốc khánh trôi qua rồi, chỉ có tôi và quản gia Diệp ở nhà.”

“Làm hòa đi, tại sao phải ly hôn?”

“Tết đến rồi, họ lại không về, lần trước mẹ gọi điện bảo tôi tự chăm sóc bản thân, sau đó không liên lạc nữa. Lẽ nào bà không cần tôi nữa, sau này cũng không tới?”

“Ngày mai là sinh nhật tôi, hi vọng nguyện vọng năm ngoái có thể thực hiện trong năm nay, họ làm hòa với nhau và trở về tổ chức sinh nhật cùng tôi, đây là lần cuối cùng tôi đợi họ, tôi thề.”

Trang nhật ký cuối cùng dừng ở chỗ này, viết xong lại bị Bạch Thiên gạch bỏ, có thể thấy… nguyện vọng của cậu không thành hiện thực.

Xem xong cuốn nhật ký, Chân Hi đã lệ rơi đầy mặt.

Bạch Thiên, em ngốc nghếch thế.

Quản gia Diệp nói, tất cả những nguyện vọng của cậu trong cuốn nhật ký này đều không được thực hiện, lúc trang cuối cùng bị gạch bỏ là sau khi khai giảng không lâu, và kể từ đó cậu không bao giờ viết nhật ký nữa.

“Cuốn nhật ký này, ba em ấy có biết không?” Chân Hi lau khô nước mắt hỏi.

Quản gia Diệp lắc đầu, “Bạch Thiên đâu cho phép tôi nói với ông chủ, hơn nữa cho dù nói, có lẽ ông chủ cũng không tin.”

“…”



Quản gia Diệp vào nhà bếp chuẩn bị cơm trưa cho Bạch Thiên, bà còn mời Chân Hi ở lại ăn cơm, Chân Hi khéo léo từ chối. Nếu bây giờ để cô đối mặt với Bạch Thiên, cô sẽ đau lòng bật khóc mất.

Chân Hi định rời khỏi, cửa phòng khách bị người ta đẩy ra trước, thân hình cao to của Bạch Thiên xuất hiện ngay cửa, ánh mắt vô cùng kinh ngạc, “Cô giáo?”

“…” Đầu tiên Chân Hi đờ người ra, trái tim cô đau nhói, giây tiếp theo, cô không nhịn được tiến lên một bước ôm lấy cậu.