Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cậu Bỏ Dao Xuống Rồi Nói

Chương 11: Một nhà ba người

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: CO6TINY

Ngày đầu tiên của kì nghỉ Quốc Khánh, Thành Tễ sống dở chết dở ngồi co quắp trên sopha phòng bao của một nhà hàng tư nhân cao cấp ở Cảng Thành, ngước đầu nhìn trần nhà, nghĩ đến nhà Cao Trản trưa nay sẽ ăn gì.

Vốn Ngụy Ngọc Lam gọi hắn kì nghỉ đến ăn, kết quả thằng khốn Thành Tư Hãn không biết cho ba mẹ hắn bùa mê thuốc lú gì, cứng rắn lừa hai người trước nay chưa từng đi du lịch đến Cảng Thành bên này, Thành Tễ cũng bị chú nhỉ gọi đến tiếp khách.

Cao Trản đang xử lí tư liệu sống cho buổi quay hôm nay, trên đĩa đã bị ai đó đặt một chiếc nem rán cuộn xong, cà rốt bào sợi kẹp trong đĩa được gắp hết ra ngoài.

Cao Trản liếc Thành Tễ, người kia thản nhiên cười lại với cậu. Bọn họ cũng chỉ ăn đôi ba lần cùng nhau, Thành Tễ đã có thể nhớ được sở thích cùng thứ cậu kiêng ăn.

"Thành Tễ, chốc nữa anh đến phòng anh trai em mà học, em lấy tài liệu cho anh." Cao Cao vừa ăn vừa nói.

"Đúng đấy, tối ngủ lại về, học với chúng nó đi, càng nhiều người càng đông vui mà." Ngụy Ngọc Lam cũng hùa theo.

Cao Trản ngẩn người, ngẩng đầu nhìn em gái cùng mẹ ruột thân sinh của mình, tới phòng cậu học thì thôi đi, còn nhiều người cho đông vui? Học cần đông vui làm chi?! Khi dễ cậu không học?

"Nhìn bọn ta làm gì, con lại không học!" Ngụy Ngọc Lam nói.

"Tiểu Cao đến rồi!" Chị bán rau nhìn thấy Cao Trản liền đánh tiếng với cậu.

Cao Trản gật đầu, sau đó chỉ vào vài loại rau, mỗi thứ lấy ba bó.

Chị gái có chút kinh ngạc, "Hôm nay lái xe tới à? Nhiều thứ thế này làm sao cầm về hết đây!"

Cao Trản chỉ vào Thành Tễ đang nhìn xung quanh, "Cậu ta xách cho em."

Chợ nông sản vô cùng náo nhiệt, bày bán đủ thứ, cách đó không xa có một chỗ bán bánh bao sữa trứng, mùi thơm nức mũi, vừa ngửi đã biết ngon. Thành Tễ nhìn quanh xong, định hỏi Cao Trản có ăn không, nhưng lúc quay lại, đã thấy dưới chân cậu đặt hai cái túi nhựa to đùng đựng đầy rau.

Mặt mũi Thành Tư Hãn giống y đúc Giản Trúc Thanh, lẫn cái uy thế mạnh mẽ kia không sai biệt Thành Kiệt, ở cùng nhau tuyệt phối chính là một nhà ba người hoàn hảo. Chỉ riêng ngoại hình mà nói, Thành Tễ cứ như người ngoài.

Thành Tễ không biết hắn bỏ bùa mê thuốc lú gì cho Cao Cao với chị Ngụy, mà ngày nào hai người cũng lảm nhảm làm nhàm về Thành Tễ bên tai cậu suốt, nói hắn một thân một mình đáng thương, mỗi lần ăn cơm đều bảo Cao Trản mang cho Thành Tễ một phần.

Hôm qua chị Ngụy còn kéo Thành Tễ đến nhà bọn họ dùng cơm tối, trong suốt bữa ăn, Thành Tễ cứ luôn mồm gọi dì ơi dì này ngọt sớt, ăn xong còn không biết đường lăn đi còn sáp lại chỗ Cao Cao tám chuyện học. Cao Trản ở trong phòng làm bài tập, nghe thấy bên ngoài tán dóc từ cái chuyện đề thi tuyển sinh đại học đến kỳ thi cấp tỉnh năm ba trung học, bút cũng sắp bẻ gãy tới nơi.

Thành Tễ cười với Giản Trúc Thanh, sau đó nhìn Thành Tư Hãn, giọng điệu đầy quan tâm hỏi han, "Thế nào rồi, mặt còn đau không?"

Cao Cao nhìn bốn túi rau, khóe miệng giật giật, thở dài nói: "Đỉnh thật!"

Thành Tễ tắm rửa xong tới cửa nhà đối diện, bên kia để cửa cho hắn, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi hương rất thơm.

"Thành Tễ đến rồi," Ngụy Ngọc Lam mặc đồ ở nhà, tóc xoăn được buộc sau đầu rất tinh tế, bà hơn bốn mươi, bảo dưỡng rất tốt, lúc cười lên trông rất rạng rỡ quyến rũ, là kiểu phụ nữ được con trai con gái chăm sóc rất tốt, "Trản Trản nhà dì luôn chờ cháu đấy."

"Phải không." Thành Tễ mỉm cười nhìn Cao Trản, đáp lại đối phương với một đôi mắt to tròn long lanh.

Bữa sáng thịnh soạn bày ra trên bàn, cháo kê, màn thầu nhỏ, nem rán, trứng trà, còn có hai đĩa xào nhỏ, đều do một tay Cao Trản làm cả.

Đĩa trước mặt Thành Tễ đầy ắp những món Ngụy Ngọc Lam gắp cho hắn, Ngụy Ngọc Lam còn đưa cho hắn một cái bánh màn thầu nhỏ trắng mịn, "Cháu thử xem, cái này cũng do Trản Trản làm đấy."

Thành Tễ nhận lấy, cắn một ngụm lớn. Bánh màn thầu mềm dẻo thơm ngon, lúc nhai ngòn ngọt còn có vị sữa, là chiếc màn thầu ngon nhất mà Thành Tễ từng ăn, mang theo hương vị quê nhà.

Nhưng món mà Cao Trảo Trản nấu luôn thấm đẫm đặc trưng của nhiều nơi, một bàn đồ ăn mùi vị gì cũng có, vẻ ngoài còn tinh xảo bắt mắt, hương vị thơm ngon, ăn một miếng đã biết người làm đặt vào bao nhiêu tâm huyết trong đó.

"Ngon lắm." Không hiểu vì sao, Thành Tễ lại cảm thấy viền mắt nóng lên. Hắn hơi cúi đầu xuống, nhét màn thầu vào miệng.

Ăn xong, Thành Tễ chủ động nhận việc rửa chén.

Cao Trản nhìn Thành Tễ với vẻ không tin, sau khi cân nhắc hồi lầu mới gật đầu, "Cùng rửa đi."

Thành Tễ bắt taxi đến tầng dưới tiểu khu, vừa trả tiền xuống xe, đã nhìn thấy cửa tiệm mì nhỏ ở cổng tiểu khu đang mở, bèn bước tới.

Đèn trong tiệm mì mở sáng, không có một khách nào, chỉ có một bóng người cao gầy đứng ở gian bếp sau. Cậu dùng hai tay kéo sợi mì, sợi mì trong tay nảy lên, bột mì dính trên đó cũng bay theo.

Cao Trản không nói tiếng nào, đưa tay lên xoa mạnh gáy Thành Tễ.

"Không đủ trong nồi còn đấy."

Editor: CO6TINY
« Chương TrướcChương Tiếp »