Chương 29: Cảm xúc khó kiềm lại sau bao ngày không chủ chung

"Nằm cách xa như thế tôi sợ lắm...cậu lại còn quay lưng lại với tôi nữa..."

Trình Nhất Lâm cố giữ bình tĩnh mà nằm xuống, xoay người nhìn nó, cậu vẫn giữ một khoảng cách giữa hai người để không bị gần nó quá. Tay cậu đặt lên vai Hạ Nhi, không dám nắm vào cái bờ vai ấy:

"Như này được chưa?"

"Tôi thích gần hơn nữa cơ!." Hạ Nhi lại dịch người gần sát cậu, Trình Nhất Lâm thấy vậy liền nằm im như thóc, toàn thân cứng đờ ra, người nóng rực không biết nên làm gì. Cậu gạt chăn ra vì nóng, Hạ Nhi thấy thế thì thắc mắc:

"Trời lạnh như này mà cậu không đắp chăn á?"

"À..tôi..tự dưng thấy hơi nóng..."

Hạ Nhi kéo chăn lên người đắp cho cậu, tay con bé khi kéo chăn lên ngực Nhất Lâm có vô tình bị đυ.ng, tay nó đặt lên ngang ngực vòng qua như ôm lấy. Cậu tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài, khi đã đạt đến giới hạn, Trình Nhất Lâm tóm vội lấy cổ tay con bé, giọng trầm xuống nhắc nhở:

"Tôi đã cố gắng giữ khoảng cách với cậu vậy mà...cậu không nhớ rằng trước đây tôi đã làm gì với cậu sao?"

Hạ Nhi hồn nhiên nhìn cậu mà trả lời, tay cũng không có ý muốn rút ra:

"Nhưng cậu nói rằng chúng ta từ nay sẽ là bạn tốt, mà bạn tốt thì làm gì có chuyện gì xảy ra được cơ chứ?"

Cậu thở dài, tay cậu xoa nhẹ mu bàn tay con bé, khẽ nói:

"Thôi được, cậu nằm dịch vào một chút đi, chứ tôi sắp bị cậu dồn lăn xuống đất được rồi này."

Hạ Nhi giờ mới tá hoả nhìn thấy chỗ có mỗi tẹo, nó cười xuề xoà rồi nằm lui ra. Cậu dịch vào nằm gần sát nó, tay cậu vẫn chỉ dám đặt lên vai nó chứ không dám ôm ấp, cậu khẽ nhắm mắt, trầm giọng:

"Rồi, ngủ đi."

Hạ Nhi đưa tay ra sờ soạng tay và mặt cậu, Trình Nhất Lâm xấu hổ gắt lên:

"Này!! Làm gì đấy!!?"

"Thấy tay cậu cứ nóng nóng nên tôi sờ thử, ai ngờ mặt cậu cũng vậy. Cậu ốm rồi hay sao ấy?..."

"Ốm đầu cậu! Tôi bình thường, chỉ là nãy tập thể dục trước khi đi ngủ nên người hơi nóng tí."

"Ầyyy đúng là người mẫu có khác nha, chăm chỉ tập thể dục gớm."

Nó trêu chọc cậu, cậu đã cố im im để mà ngủ mà con bé còn đưa tay ra sờ bụng cậu khiến cậu nhột giật bắn mình. Người cậu còn nóng hơn, cậu lại gắt:

"Cậu lại làm cái trò gì đấy hả!!?"

"Tôi xem cậu có cơ bụng không?...A! Có nè!!"

Trình Nhất Lâm ngại thật sự, cậu gạt tay con bé ra rồi trách móc, mặt càng lúc càng đỏ sôi lên:

"Khổ quá! Cậu có chịu ngủ đi hay không hả? Tôi đá cậu ra khỏi phòng bây giờ!!"

Bỗng chốc, Nhất Lâm 26 tuổi lại trở về thành Nhất Lâm của cái ngày còn 18 ấy, vẫn cái giọng gắt lên vì ngại không lẫn vào đâu được.

Mưa ngớt dần, không gian dầm rõ ra sự tĩnh mịch, tiếng tim của ai đó thổn thức đập từng nhịp rõ ràng trong màn đêm. Người con gái bên cạnh đã say ngủ, cậu đánh liều đưa ngón giữa lên lướt nhẹ trên má mềm con bé, gương mặt láng mịn, cặp má bánh bao phúng phính khiến Nhất Lâm đắm chìm vào đó hồi lâu suýt không kiềm được mà đưa môi lại gần. Thấy Hạ Nhi động đậy, cậu lại tưởng con bé tỉnh dậy vì thấy tay cậu chạm vào mặt nó, ai ngờ nó thấy hơi lạnh, người co lại rồi rúc vào lòng cậu. Trình Nhất Lâm vô thức vòng tay qua ôm nhẹ lấy, cằm cũng tựa nhẹ lên đầu con bé, có Hạ Nhi trong vòng tay, cậu tuyệt nhiên là đi vào giấc ngủ dễ dàng.

........

Sáng hôm sau tại phòng tập nhảy...

Một Vương Khiết đang tập luyện với một trạng thái tràn đầy sức sống, cứ nghĩ đến màn cứu nguy của con bé hôm qua, anh lại cười ngại. Hạ Nhi vô tình trúng lúc anh đang đứng đờ đẫn nghĩ ngợi rồi cười cái gì đó thì mở cửa bước vào, anh thấy vậy liền giật bắn mình như thấy ma quỷ từ đâu tới, vô tình để lộ ra cái vẻ mặt bối rối:

"Vào phải gõ cửa đã chứ!!? Có biết đó là phép lịch sự tối thiểu không hả!??!!"

Hạ Nhi bĩu môi lườm anh, thở hắt một cái:

"Xuỳ, làm gì mà mới sáng sớm ra đã căng như dây đàn rồi."

Mắt anh đảo đi nhìn nơi khác, tự dưng có cảm giác không nhìn thẳng vào mắt nó một cách tự nhiên được. Hạ Nhi hậm hực định rời khỏi thì Vương Khiết vô thức gọi lại, thậm chí còn chẳng biết mình gọi nó lại làm gì:

"Tiểu Nhi!"

"Gì?"

"À không..."

Hạ Nhi méo mặt nhìn anh rồi chẹp miệng quay người bỏ đi, Vương Khiết cứ lăn tăn suy nghĩ gì đó trong đầu, thi thoảng cứ cười tủm rồi lại tự đánh nhẹ vào đầu mình một cái, anh còn tự mắng mình dở hơi nữa kia.

Chị Hàn Thi đang nhoay nhoáy gõ máy tính để làm bản các công việc dự tính khi debut của Vương Khiết, đúng lúc Hạ Nhi vào, chị vẫy nó lại:

"Này Nhi! Lại đây chị hỏi phát."

Hạ Nhi lon ton lại gần, chị quản lý ngó nhìn ra ngoài cửa để đảm bảo không có ai đang qua lại, chị kéo Hạ Nhi lại gần rồi thì thầm vào tay con bé:

"Này, em có quen biết gì với bạn gái cũ của Vương Khiết không?"

Hạ Nhi ngớ ra một lúc rồi gật gật, là cô gái đỏng đảnh hay thích mỉa mai ấy.

"À em có gặp cô ta rồi! Xinh ơiiiii là xinh, cao ơiiiii là c..."

"Nè nè chị đang không bảo mày miêu tả ngoại hình con bé đó nha."

Hạ Nhi xấu hổ vì bị quê, nó cười trừ chữa ngượng:

"Ầyyy, em tưởng chị muốn biết..."

"Không, cái chị muốn nhờ em bây giờ là tìm cách làm cho thằng nhóc nó không buồn bã khi nghĩ đến cái con bé đấy nữa. Mấy cái ngày lúc chị còn hay ở trong phòng này chưa phải đi họp nhiều, chị thấy nó buồn lắm, nếu em để ý thì đôi lúc thằng bé nó còn khóc cơ."

Hạ Nhi sực nhớ, đúng là có lần nó thấy cậu chảy nước mắt thật. Nhưng lúc ấy, nó chỉ đơn thuần là cậu đang luyện tập về mảng diễn xuất nên thử diễn phân cảnh khóc chút thôi, ai ngờ...

"À em có thấy...lúc ấy em lại tưởng anh ấy đang diễn..."

Chị quản lý đang nghiêm túc cũng phải bật cười, Hạ Nhi này đúng là chẳng nhạy cảm gì cả mà.

"Trời đất quỷ thần ơi!!! Cái thằng đó nó không dở hơi mà tự dưng đi tập diễn mấy cảnh cảm động sướt mướt đấy đâu...ha ha...mà Hạ Nhi này, sao em cứ gọi thằng nhóc đó là "anh ấy" hoài thế? Nó nhỏ tuổi hơn em mà."

Hạ Nhi trố mắt, há hốc miệng. Thật tình thì nhìn Vương Khiết chẳng ai nghĩ anh nhỏ hơn con bé này cả, Vương Khiết còn hay suy nghĩ và tính cách lẫn ngoại hình đều chín chắn trưởng thành hơn tuổi nên càng không giống một cậu trai nhỏ tuổi hơn Hạ Nhi này. Nó chớp chớp mắt nhìn chị, há mồm mãi từ nãy đến giờ:

"Nhỏ...nhỏ hơn em sao?"

"Ừ, trời ơi cái con bé này, làm việc được bao lâu rồi mà đến tuổi người ta cũng không biết là sao!!?"

"Tại em nhìn Vương Khiết lớn quá nên tưởng..."

"Trời đất ơiiii, nó nhỏ hơn em 7 tuổi lận đó. Năm nay nó mới 19 thôi nhưng vì thằng nhóc sống một mình tự lập từ sớm nên nó già dặn hơn tuổi đấy, chứ ngoài 25 tuổi còn debut gì nữa, muộn quá!"

Hạ Nhi càng shock hơn khi chị Hàn Thi nói Vương Khiết mới 19 tuổi, thề thật sự từ xưa đến giờ nó chưa gặp ai trông lớn hơn tuổi nhiều đến thế. Vương Khiết không phải gọi là già nhưng mà mặt không hề ăn khớp với tuổi, 25 còn hơi hơi tin được chứ 19 thì...

Vương Khiết như vậy có lẽ khi ra mắt chắc chắn sẽ nhiều fan lớn hơn tuổi lắm đây, nam tính, ngoại hình đẹp, lại còn cũng đẹp trai nữa chứ. Mỗi tội tính tình đồng bóng dở hơi, không sửa kịp là chết...

Hạ Nhi vội trở lại trạng thái như ban đầu, nó hít một hơi thật sâu rồi hỏi chị quản lý:

"Mà việc chị muốn hỏi chỉ có vậy thôi ạ?"

Chị quản lý thở dài rồi trầm xuống:

"Thực ra chị còn chuyện nữa muốn nhờ em, em đợt này ở cạnh nó nhiều hơn chị thì cố gắng nói chuyện nhiều với nó cho nó vui vẻ tươi tỉnh lên. Ra mắt đến nơi rồi mà mặt mày cứ lầm lì u ám phát khϊếp!"

Hạ Nhi nãy vẫn còn bực anh, tuy nhiên thấy chị kể rằng anh buồn vì tình cũ đến thế thì muốn giúp. Con bé bật ngón cái với chị Hàn Thi rồi nháy mắt:

"Chị yên tâm! Việc này cứ để em lo!!!"

Chị Hàn Thi phụt cười, tay vỗ vỗ vào lưng nó rồi gật đầu. Hạ Nhi rời phòng, bước đến phòng tập nhảy mà mặt vênh váo hẳn, chắc tại từ lúc biết tuổi thật của anh thì cảm thấy dễ nói chuyện hơn, không phải dè chừng cẩn thận nhiều cái trong lời nói nữa.

Nó mở cửa, đúng lúc Vương Khiết đang nằm sóng soài thở hổn hển trên sàn nhà vì tập mệt thì con bé vào, nó vừa nghe chị nói chuyện ấy thì lại máy móc tưởng Vương Khiết đang buồn tình nằm buồn ở đấy. Nó lớn tiếng để vực dậy tinh thần giúp anh:

"Ê nhóc! Còn nằm đấy làm gì vậy hả??! Dậy dậy dậy mau còn tập tiếp!!! Ra mắt đến nơi rồi không phải rảnh rang nằm đó mà buồn bực đâu. Nào dậy nào dậy nào..."

Vương Khiết quay đầu nhìn về phía cảnh cửa, anh hỏi, cau mày lại:

"Nhóc? Gọi ai đấy?"

"Tôi gọi cậu đấy! Còn không mau dậy đi!!?"

Vương Khiết từ từ đứng dậy, anh vẫn giữ cái nét mặt hầm hầm đằng đằng sát khí mọi ngày, tiến dần về phía nó. Anh hất hàm hỏi lại:

"Láo toét, vừa gọi ai là "nhóc" đấy?"

"Còn ai vào đây ngoài cậu?"

"Xưng hô kiểu gì thế hả?" Anh trừng mắt khiến Hạ Nhi mới đầu hơi rén rùng cả mình, sau đó lấy lại khí thế vênh mặt lên. Con bé kiễng chân, với tay lên dí ngón tay trỏ vào trán anh rồi nghiến răng:

"Cái thái độ gì đây hả nhóc con? Nói chuyện với người lớn phải có chủ vị rõ ràng chứ, dám trống không hả?"

Vương Khiết thấy tự dưng mình bị nói như một đứa trẻ thì khó hiểu, anh gạt tay nó ra rồi gằn giọng:

"Cô đang làm cái trò gì đấy?"

Hạ Nhi nuốt nước bọt vì rén, sao mấy cái tên mặt lạnh như tên này với Nhất Lâm cứ hễ gằn giọng hay gắt lên là lại làm nó sợ thế nhỉ?

Con bé đứng né né anh ra, cười nhe răng, nhìn nó giờ như con mèo nhỏ đứng trước thú dữ to lớn, tự dưng cảm thấy Hạ Nhi nhìn như bị bé nhỏ lại.

Nó vừa cười hề hề vừa nói một cách ấp úng:

"Hề hề...í..í tôi là...anh..à cậu nhỏ tuổi hơn tôi...cậu không nên nói chuyện với tôi như thế..."

"Sao? Ai nhỏ hơn?"

"Anh..à nhầm..cậu."

"........"

Thấy anh im lặng, nó giơ 7 ngón tay lên rồi mặt hơi cúi, mắt từ từ ngước lên nhìn anh, thái độ trông có vẻ rén rén:

"Tôi hơn cậu 7 tuổi đó...chị Hàn Thi nói rằng cậu mới có mười..."

Không đợi cho nó nói hết câu, Vương Khiết đã cười khẩy rồi nhìn nó mà nói với ánh nhìn khinh thường, tay anh vắt lên đầu con bé. Anh cúi người, giọng men dã man:

"Nghĩ mình lừa được tôi sao? Cô? 26 tuổi á? Cái này có đem nói với hai đứa em tôi nó cũng cóc tin ấy."

Hạ Nhi mặt biến sắc sang giận dữ, nhưng chưa kịp để nó gắt lên, anh đã đùn đẩy người nó ra khỏi cửa. Miệng cứ liên tục gắt giọng:

"Ra ngoài!! Ra ngoài cho tôi tập luyện!!! Trẻ con lít nha lít nhít suốt ngày chỉ biết nói vớ nói vẩn!"

Hạ Nhi đứng đá nhẹ vào cửa lầm bầm, người gì đâu khó ở dễ sợ!

Cuối cùng nó lại quên mất chuyện chị Hàn Thi nhờ nó, con bé lại đành để cuối giờ tan làm đứng đợi anh rồi rủ anh đi ăn chút gì đó coi như là đền bù cho buổi hôm nọ luôn. Dù gì hôm nay Vương Khiết cũng không bị kín lịch, như vậy là có thể đi sớm được rồi.

.............

Con bé đứng đợi trước cửa phòng tập của Vương Khiết, đang hí hoáy cái điện thoại thì Nhất Lâm đi tới, vừa thấy nó liền ngạc nhiên:

"Chẳng phải cậu hết giờ làm rồi sao? Đứng đây làm gì nữa?"

"À tôi có chút..."

Hạ Nhi nói chưa dứt câu thì cửa mở, chàng trai trẻ mồ hôi mồ kê nhễ nhại bước ra nhìn hai người chằm chằm. Anh cúi đầu chào Nhất Lâm, cậu thấy vậy liền phớt lờ, nhìn Vương Khiết bằng nửa con mắt, chẳng hiểu sao từ vụ Hạ Nhi có nói là đi chơi với người con trai này lại khiến cậu khó chịu và không có mấy thiện cảm với anh. Hạ Nhi không để ý đến nét mặt cậu, nó quay sang nhìn anh, anh vừa lấy khăn lau mồ hôi trên trán vừa hỏi :

"Đứng đây làm gì?"

"Buổi hôm trước tôi để cậu bị leo cây nên hôm nay muốn đền cho cậu."

Anh cau mày, ngại đỏ cả mặt khi mà nó nói anh là người bị leo cây ngay trước mặt "con trai" của giám đốc. Anh khẽ gắt lên với nó:

"Cô nghĩ gì mà bảo tôi leo cây? Ai thèm đợi cô đâu chứ!"

"Aishhh thì coi như tôi đền bù cho cậu vì đã..."

"Thôi khỏi, giờ là muốn rủ tôi đi đâu để tạ lỗi chứ gì?" Anh hất hàm.

Trình Nhất Lâm kiểu nội tâm kêu gào muốn nói ra rằng: "Tên nhãi này, ta còn đang đứng lù lù ở đây đấy nhé." mà không thể nói ra được. Hạ Nhi cũng gan quá, dám đứng tán gẫu với trai trước mặt Trình Nhất Lâm này, còn không cả để ý xem người ta đang cảm thấy ra sao nữa. Cậu liếc sang Hạ Nhi, hừ lạnh:

"Tan làm không về còn đứng đây tán gẫu cái gì? Đây là công ty chứ chỗ hẹn hò à?"

Hạ Nhi còn tỉnh như sáo, tay xua xua ra hiệu cho cậu lượn đi, mắt không cả nhìn cậu:

"Người cứ về đi."

Nhất Lâm trợn trừng mắt nhìn nó, Vương Khiết thấy sắc mặt Nhất Lâm bỗng trở nên tức giận đáng sợ, anh nhắc khéo Hạ Nhi:

"Tôi nghĩ là để hôm khác đi, để ngày nghỉ thì đi, con gái như cô tối muộn đi đường nguy hiểm."

Trình Nhất Lâm vì ở công ty không thể để lộ mối quan hệ thân thiết giữa hai đứa nên tỏ ra thật lạnh nhạt quay người bỏ đi trước, chính ra cậu cũng không lo lắm vì người con trai này nằm trong lòng bàn tay mình. Thử động đến một sợi tóc của Hạ Nhi xem, cậu cho người đến khiêng Vương Khiết ném ra khỏi công ty luôn nhé. Mà Vương Khiết cũng còn trẻ, sự thật là kém tuổi Hạ Nhi khá nhiều nên xác suất rung động với nhau đối với Nhất Lâm nghĩ thì cũng khá là khó. Cậu ra về mà trong lòng chẳng mảy may lo lắng gì cho lắm, giờ hai người là bạn tốt cơ mà, không được để lộ ra rằng mình đang ghen!

Hạ Nhi sau khi thấy anh nói vậy thì cũng nghĩ bụng để hôm khác, nó vừa quay lưng định bước đi thì bị anh cầm vào cổ áo kéo lại. Con bé khẽ gắt gỏng nhặng xị lên rồi vòng tay ra sau đánh đánh vào tay anh, nó khẽ quát:

"Này cậu điên à!!? Làm cái gì thế hả???!!!"

"Cô bảo sẽ đưa tôi đi đâu để đền bù cho hôm trước cơ mà. Sao? Định về à?"

"Nãy cậu rõ ràng nói là để ngày nghỉ mà!!!" Nó liếc xéo anh, anh tay vẫn nắm chặt cổ áo nó, mặt vênh lên:

"Giờ tôi đổi ý rồi đấy, tôi tự dưng lại muốn đi hôm nay cơ."

Hạ Nhi cắn răng chịu đựng, mặt mày cau lại nhăn như khỉ. Anh thấy nó im im thì lay người nó:

"Sao hả? Nói gì đi chứ? Đi hay không?"

"ĐI THÌ ĐI!!!!" Hạ Nhi quát lớn, bà lao công đi gần đến đấy nghe thấy giọng nó thì giật mình rơi cả cái xô rỗng trên tay.

Vương Khiết đi thay đồ vì bộ đồ cũ ướt đẫm mồ hôi, anh đứng trong phòng vệ sinh, vừa cởi được cái áo thì chuông điện thoại reo.

Là hai đứa em quỷ quái của Vương Khiết, gọi anh bằng điện thoại của cô giáo với cái giọng nheo nhéo:

"Vương ca ơiiii đến đón chúng em với!!! Tiểu Đồng bị đau chân không đi bộ về được rồi!!"

Anh thở dài, nở nụ cười ôn nhu, anh nhẹ nhàng:

"Rồi, cứ ở trường không được chạy linh tinh đi đâu đấy nhé."

"Dạ!!!!"

Anh cúp máy, chẳng hiểu sao dù có mệt đến mấy thì nghe giọng bọn quỷ nhỏ này cũng khiến anh bất giác nở nụ cười, nụ cười hiền lành ẩn khuất sau gương mặt luôn luôn lạnh như băng ấy. Anh ra khỏi phòng, thấy con bé bên ngoài đang loay hoay bắn bắn đấm đấm trên điện thoại thì lại túm vào tay áo nó lôi đi khiến con bé không cả kịp trở mình. Nó vừa cố bắn nốt mấy mạng trong game, vừa la oai oái:

"Này này bỏ tay tôi ra đi!! Sắp chết đến nơi rồi đây này! A..a..AAAAA!!!!!"

Cuối cùng nhân vật của nó cũng mất mạng trên chiến trận, con bé nhìn anh với con mắt thù hằn không nguôi, nó gằn giọng:

"Nhãi ranh, công sức người ta cày bao ngày trời mới được con nhân vật xịn như thế, giờ chỉ vì một phát bắn không kịp mà mất tất cả. Vương Khiết! Sẽ có ngày cậu phải trả giá cho chuyện này!!"

"Thôi lảm nhảm đi, lớn rồi chơi mấy cái đó có gì hay ho chứ."

Anh cười nhạt một cái sau khi thấy Hạ Nhi thở ra những lời ngốc nghếch nhảm nhí như thế, đúng là Hạ Nhi dối trá mà, như này thì nói là 26 sao được...

......

"Ơ này!! Tôi bảo chúng ta đi ăn thịt nướng cơ mà! Sao lại đưa đến trường mẫu giáo hả??!!"

Con bé tá hoả nhìn lên cái biển đề tên trường mầm non, chưa kịp nghe thấy anh nói gì thì có hai đứa trẻ đã chạy ra, mặt mày phớ lớ toe toét rất đáng yêu. Một trong hai đứa chân có vẻ đang đau, đi đến gần anh liền làm nũng:

"Vương caaaaaa!!! Em đau chân quá àaaaaaa!!"

Vương Khiết để lộ ra một hình ảnh dịu dàng hơn bao giờ hết, anh đưa tay ra xoa đầu đứa bé rồi ngồi sụp xuống, tay vòng ra sau vỗ vỗ vào lưng mình. Anh mỉm cười dịu dàng nhìn đứa bé:

"Rồi thưa tiểu thư, mời người lên đây để tôi phục vụ ạ."

Đứa trẻ thích thú leo lên, nó giờ mới thấy Hạ Nhi đang đứng cạnh, lạ lẫm bèn hỏi anh, mắt nhìn nó:

"Vương ca, bạn gái của anh hả??"

Vương Khiết liếc nhìn Hạ Nhi rồi ngại ngùng chối vội, anh lắc đầu lia lại rồi nói nhanh đến mức gặp chút vấp váp để giải thích:

"Không phải!! Người này...là..là đồng nghiệp của anh, hôm nay có việc cần...trao đổi nên đi cùng thôi! Không phải bạn gái đâu!!!!"

Đứa bé đang đứng cũng kéo kéo áo anh để anh cúi xuống nhìn, nhóc đó ngây thơ nhìn anh rồi nhìn Hạ Nhi đang nghệt mặt ra:

"Vương ca này, em thấy chị gái này được hơn con mụ đó đó, em thích kiểu con gái như thế này hơn!"

Anh vì xấu hổ nên quát bắt chúng nó im, hai đứa rén quá im re thì anh mới ngượng ngùng bảo nó:

"Cô đừng để ý hai cái đứa này làm gì, bọn này còn bé nên hay nói lung tung í mà."

"Không sao đâu, hai đứa bé này đáng yêu thật đấy, tôi cũng muốn có em gái bé nhỏ nữa!"

Thấy "bạn gái" của anh trai mình cười toe đáng yêu, đứa nhỏ đang đứng túm vạt áo anh liền thích thú rời anh lại gần nó, lóc cóc đi sang cầm tay Hạ Nhi lay lay:

"Chị về nhà bọn em chơi nhé, hôm nay anh hai sẽ làm cơm rang xá xíu cho tụi em đó!!"