Chương 8:
Cảm nhận được người bên dưới đã không còn chướng ngại, Luân Tịnh đột ngột rút tay ra. Doãn Thuần đôi mắt bần thần nhìn hắn. Xúc cảm trống rỗng đột ngột này không thích chút nào. Hậu huyệt rất ngứa nhưng lại không thể làm cách nào được.
"Chú Luân Tịnh...bên trong ngứa..."
Câu dẫn trắng trợn!
Luân Tịnh còn đang lo sợ cự vật sẽ đem cậu lộng hỏng, cậu cư nhiên lại nói ra lời này.
Hắn hít một hơi, không kiềm chế nữa. Tiểu Luân Tịnh với kích thước không hề "tiểu" chút nào ma sát trên mông nhỏ của Doãn Thuần, một chút kem tươi nhuyễn mịn ở miệng huyệt hồng nhạt dính vào đầu đỉnh. Màn kí©h thí©ɧ thị giác này thực khủng khϊếp. Luân Tịnh trầm thấp rêи ɾỉ, động thân, trực tiếp đẩy mạnh, phân nửa đi vào.
Doãn Thuần cắn môi, rốt cuộc vẫn không kìm nén được mà bật ra tiếng nức nở.
"Ô..ô...thật trướng...chú Luân Tịnh, mông trướng! Nóng quá... nóng..."
Thanh âm run rẩy non nớt nhìn không ra nổi một ý tứ trách móc nào. Mà cho dù là có, hắn cũng không cách nào nghe được nữa.
Du͙© vọиɠ kìm nén quá lâu được dịu dàng ấm nóng bao phủ. Bởi vì quá mức đột ngột mà tiểu huyệt liên tục co thắt mυ"ŧ lấy hắn. Luân Tịnh kìm nén hơi thở để không bắn ra ngay lập tức. Cho tới khi đã bình ổn, thắt lưng dẻo dai mới chậm rãi rút ra đâm vào, đã vậy còn khi có khi không mà cọ nhẹ vào điểm mẫn cảm của Doãn Thuần. Hắn khép mắt, thấp giọng nỉ non vào tai cậu.
"Thuần Thuần...thực thoải mái..."
Doãn Thuần trong sự khó chịu nhận được kɧoáı ©ảʍ tột độ, miệng nhỏ rêи ɾỉ mê người.
"Chú Luân Tịnh...mau nhanh...ân...nhanh một chút..."
Nghe thấy thanh âm khàn khàn vì nhiễm sắc dục của cậu, du͙© vọиɠ của hắn lại muốn trướng lên. Luân Tịnh ra tăng tốc độ. Tay dài giữ chặt hai tay cậu áp lêи đỉиɦ đầu, một tay lại vuốt ve trêu trọc khắp cơ thể, môi lưỡi triền miên lại có phần điên cuồng mà chà đạp đôi môi đã sưng tấy của Doãn Thuần.
Va chạm mạnh mẽ kịch liệt khiến hai người lún sâu vào kɧoáı ©ảʍ. Doãn Thuần bắp đùi đã nhũn ra muốn bắn. Luân Tịnh lại dừng lại đúng lúc này. Hắn bế cậu lên, ngồi xuống ghế, để cậu đối mặt với hắn. Ánh mắt sắc xảo bây giờ nhuốm đầy khao khao sắc dục.
"Chú Luân Tịnh?" - Doãn Thuần mờ mịt một chút.
"Thuần Thuần, muốn chú cho cháu ăn nữa không?" - Cắn cắn mũi cậu, hơi thở nặng nề giao thoa.
Doãn Thuần đỏ mặt ôm lấy cổ hắn.
"Muốn...chú Luân Tịnh cho Thuần Thuần ăn no. Thuần Thuần khó chịu."
Bị ngôn từ của cậu kí©h thí©ɧ, ý đồ muốn cậu tự lộng của hắn tan vỡ. Bàn tay ôm lấy mông Doãn Thuần tách ra hai bên để lộ tiểu huyệt lấp lánh ánh nước, nếp uốn hồng nhạt trơn bóng khẽ mấp máy, ái dịch lóng lánh chầm chậm rỉ ra.
"Ba" một cái trực tiếp đỉnh vào. Doãn Thuần khản đặc cất cao thanh âm.
"Ân. Ăn không được nữa... Thuần Thuần ăn không được!!! Sâu...sâu quá...ngô..."
Luân Tịnh hai tay gia tăng tốc độ nâng cao hạ xuống. Hậu huyệt nhuyễn mềm hồng nhạt trơn dính không thể tin được mà phun ra nuốt vào cự vật. Cự vật không có quy luật mà đỉnh lộng, ép ái dịch trào ra ngoài. Khung cảnh da^ʍ mĩ đến cực điểm.
Cánh tay mềm mại đè trước ngực Luân Tịnh, vô lực chống cự lại như là lông chim cọ vào lòng hắn. Luân Tịnh gấp gáp tìm kiếm đôi môi cậu, linh hoạt chèn ép, dẫn dắt. Nước bọt trong suốt giao hoà chảy xuống cằm. Mồ hôi trên chóp mũi cao cọ vào gò má trắng nõn.
Hắn có được cậu rồi...
_____________________________
Kết thúc đoạn H nhẹ nhàng ngọt ngào phù hợp cho buổi trà chiều thư giãn tâm hồn :"
Chương này hơi ngắn. Em cũng muốn miêu tả kỹ hơn nhưng mà còn phải để dành vốn sau này còn dùng nữa :))
Bình chọn để tác giả thêm động lực viết chương mới, nha nha nha nha _(:3<)_
*Góc PR*: Em mới viết một truyện đồng nhân mới. Khụ, Sơn Tinh Thủy Tinh. Các bác rảnh rỗi thì nhớ bay sang ủng hộ nhé :))
Yêu thương mọi người 😽