Chương 15:
Doãn Thuần thở dài đứng trước cửa nhà Luân Tịnh. Hắn không có ở bên trong.
Doãn Thuần ma xui quỷ khiến thế nào mà lại nghĩ đi vào trong rừng.
Có lẽ là do trăng rất sáng. Hoặc cũng có thể là tâm trạng nôn nóng muốn gặp được nam nhân mà Doãn Thuần bất chấp tất cả đi tìm người. Đúng là khi yêu, con người ta luôn sẵn sàng làm những việc ngu ngốc.
Nhưng xác thực là nếu không làm điều ngu ngốc này, Doãn Thuần sẽ không thể nào biết được bí mật mà Luân Tịnh che giấu bấy lâu nay.
Thiếu niên đứng sau một gốc cây, khuôn mặt trắng trẻo giấu trong mũ áo đỏ tràn đầy khϊếp sợ. Ánh mắt từ đầu tới cuối dán chặt vào thân ảnh phía xa kia.
Luân Tịnh nằm rạp xuống đất. Khuôn mặt điển trai trông vô cùng dữ tợn, cứ thế dài ra, dài ra. Móng tay bấu chặt nền đất tạo nên những vết cào dài, móng tay hoá đen như quỷ. Xương sống điên cuồng nhấp nhô muốn chọc thủng tấm lưng và lớp quần áo của hắn. Xương sườn dưới tốc độ không tưởng mà tách ra, dẻ sườn phân rã làm cho Luân Tịnh đau đớn gầm gừ. Lông màu xám bạc dài ra quét đất, trông vừa xinh đẹp, vừa cổ kính.
Trước mắt Doãn Thuần, Luân Tịnh cứ thế biến đổi.
Con sói hoang với kích thước khổng lồ đến khó tin, chính là con sói ngày ấy cậu gặp tại lâu đài của hắn!
Có thể là do giác quan của sói rất tốt, Luân Tịnh ngay lập tức phát giác được Doãn Thuần.
Hai người bốn mắt nhìn nhau. Trong mắt đều là khϊếp sợ cùng không thể tin.
Doãn Thuần đầu óc hơi loạn, cái gì cũng không kịp nghĩ, cứ thế quay đầu bỏ chạy.
Luân Tịnh trong đầu điên cuồng muốn đuổi theo, nhưng không hiểu sao bốn chân lại dán chặt xuống đất. Hắn cứ thế trơ mắt nhìn bóng dáng nhỏ bé kia khuất sau rừng cây. Con sói khổng lồ sững sờ, cô độc đứng dưới ánh trăng tàn, phảng phất như vài giây sau sẽ biến mất.
Doãn Thuần chạy về nhà liền vội đóng chặt cửa phòng. Sao Luân Tịnh có thể là một con sói?! Thì ra từ trước tới giờ hắn luôn lừa dối cậu. Hắn xô ngã xe ngựa của cha, mang cậu đi. Thế mà cha mẹ cậu lại xem hắn như một ân nhân mà sùng kính, biết ơn. Hắn đem cậu tới lâu đài của hắn...
Nhưng mà hai người đã có một khoảng thời gian rất vui vẻ.
Không phải sao?
Doãn Thuần chui vào trong một mớ hỗn loạn, ngẩn ngơ ngồi ở đầu giường, nhìn ánh trăng sáng ngoài khung cửa sổ, lại nhớ về con sói bạc xinh đẹp thực ra chưa từng làm hại mình, trong lòng không khỏi bằng phẳng lại.
Đêm đó, cả hai người đều không ngủ.