Chương 8

Trằn trọc đến hai giờ sáng, cuối cùng Cung Du cũng làm mất mùi vị trong miệng, dùng tăm bông chấm một ít thuốc, lúc này mới không buồn ngủ, anh quay đầu lại nhìn Quan Hành đang áy náy và chỉ vào chiếc giường cỡ lớn duy nhất trong phòng.

“Là trẻ con thì nên ngủ sớm chút đi, tôi đi xem lại kịch bản đã.”

“Mai là em phải xa anh rồi, em không muốn ngủ sớm như vậy.”

Cung Du bất đắc dĩ nhìn hắn thở dài, sau đó cũng mặc kệ hắn, anh cầm kịch bản đặt lên đùi và cúi đầu đọc.

Lúc anh đọc kịch bản luôn rất nghiêm túc và khi anh nhận ra điều gì đó thì đã bị tiếng ngáy cực kỳ nhẹ của Quan Hành thu hút.

Đôi chân của hắn rất dài nên có cảm giác mép tấm thảm ngắn hơn chiều cao của hắn.

Hệ thống sưởi của khách sạn tốt nhưng ngủ trên mặt đất không phải là một lựa chọn hay.

Cung Du thấy cậu thanh niên ngủ say cũng không buông vạt áo mình ra thì trong lòng lập tức mềm nhũn.

Thật sự thích anh như vậy?

“Haizz…”

Cung Du chậm rãi cử động cổ tay hai lần, xoa xoa vết bầm tím, sau đó đi đến sau lưng Quan Hành rồi cúi người đem hắn từ trên thảm bế lên.

Hít sâu, khom lưng, bế lên, dùng sức—

Cung Du: “!”

Sao nặng thế?

Này là loại chim hoàng yến gì vậy? Cùng cao như nhau nhưng sao lại nặng hơn anh nhiều như vậy?

Quan Hành được Cung Du nhấc lên hơn mười centimet rồi lại nặng nề rơi xuống đất, hắn hừ nhẹ một tiếng, trước khi Cung Du xấu hổ đưa tay xoa đầu hắn và muốn đánh thức hắn dậy để lên giường ngủ, Quan Hành đã thấp giọng nói xin lỗi, còn có tiếng khóc mơ hồ vang lên.

“ …Mẹ ơi, tiền học phí của em trai con sẽ kiếm được mà… Mẹ đừng đánh con nữa…”

Nhớ lại chiếc cặp cũ nát của Quan Hành, thậm chí không có hai nhân dân tệ để đi xe, Cung Du tin chắc vào loại sự thật chỉ có thể được tiết lộ trong tiềm thức của giấc mơ.

Đáng thương quá.

Cảm giác của Cung Du lúc này rất phức tạp, anh kéo cổ áo của Quan Hành tới bên giường, lưng anh đổ mồ hôi vì mệt mỏi, vì vậy anh chỉ có thể tắm thêm một lần nữa.

Lúc đi ra thì Quan Hành đã chui vào trong chăn, phát ra tiếng gáy nho nhỏ lúc ngủ say.

Trước đêm nay, Cung Du đến khách sạn với tâm lý muốn làm t.ình nên Phương Mộc yêu cầu mở một căn phòng chỉ có một chiếc giường lớn, nhưng lúc này Quan Hành đang ngủ trên đó khiến Cung Du không còn chỗ ngủ.

“Ưm… Cung Du… Anh trai…”

Quan Hành nói mớ, giọng của thiếu niên hơi khàn làm miệng lưỡi Cung Du khát khô, anh chưa từng nếm qua vị thịt, hơn nữa người này còn kêu tên của anh.

Cốc nước trong suốt trong tay chứa hơn phân nửa lượng nước mà lúc trước Quan Hành rót cho anh, trong suốt như pha lê, như muốn dụ người uống hết nó.

Vừa lúc anh đang khát.

Cung Du cầm cốc lên và uống cạn.

Anh mím môi, ngồi cứng đờ trên thảm, cẩn thận cảm nhận mùi vị mê người trong miệng.

Hình như là rượu.

Không được, không thể uống, anh tìm một chút nước để giảm bớt vị rượu trong miệng.

Cơ thể Cung Du đau dữ dội, anh không muốn đứng dậy đi lại nên chỉ bò quỳ trên thảm tìm nước uống để giảm bớt cơn đau rát nơi cổ họng.

Anh chưa bao giờ uống rượu, nhưng nguyên chủ thì có, hơn nữa anh ta rất nghiện rượu, trước mặt truyền thông cũng đã nói rõ nhãn hiệu yêu thích của mình, cho nên rượu Quan Hành mang đến chính là loại anh ta thích, nồng độ cồn cũng không thấp làm trong chốc lát dạ dày của Cung Du bị nóng như muốn bốc hỏa.

“Ưm…”

Cung Du choáng váng, ôm bụng đi đến bên cạnh bàn cà phê, liếc mắt nhìn một ly chất lỏng trông trong veo, mũi đã nồng nặc mùi rượu, cho dù ngửi miệng ly mấy lần thì anh cũng không thể ngửi thấy gì, vì vậy đi đến đó cầm nó lên và uống một hơi cạn sạch.

Cung Du: “ …” Lại là rượu.

Sau 5 phút.

Cung Du nằm xụi lơ trên mặt đất.

Nghe thấy động tĩnh, Quan Hành đáng lẽ đã ngủ say, lại loạt xoạt từ trên giường ngồi dậy, hắn kinh ngạc nhìn vị ảnh đế được đồn đại là ngàn ly không say.

Kế hoạch của hắn tưởng chừng như thành công nhưng lại không có vẻ gì là thành công hoàn toàn.

Ngay tại lúc Quan Hành muốn bế Cung Du lên giường ngủ một giấc yên ổn, thì lại có vấn đề.

Ngay khi Quan Hành cúi xuống ôm ngang Cung Du vào lòng thì người đang bất tỉnh lại chủ động vòng tay qua vai và cổ hắn, sau đó anh áp đôi môi nóng bỏng vào tai Quan Hành.

Động tác cất bước của hắn không thể tiếp tục.

Cung Du mơ màng mở mắt, nhìn khuôn mặt xinh đẹp gần trong gang tấc, anh lấy tay khẽ chạm vào hàng lông mi đen dài của Quan Hành rồi mỉm cười: “ …Thật, dễ thương, đi, nằm xuống, để anh đến… Liếʍ…”

Quan Hành giật mình, chỉ trong chốc lát mà mặt mày đã đỏ bừng: Này… Không thích hợp nhỉ.

“Thêm đồ ăn cho mèo…” Cung Du lại hôn lên lỗ tai Quan Hành rồi cọ chóp mũi vào người hắn: “Ngoan nhé, nằm trong ổ đi, đừng chạy loạn.”

Quan Hành thở phào nhẹ nhõm, nhưng thay vào đó là một chút thất vọng không thể giải thích được.

Người đàn ông đang say rượu không biết mình đang nói gì, anh huơ huơ tay vài cái, thừa dịp Quan Hành ôm anh ta đi về phía giường thì anh duỗi tay tìm cái bàn, ôm lấy chai rượu còn lại khoảng nửa chai và không buông tay.

Khuôn mặt anh ửng hồng, đôi mắt dưới gọng kính vàng nhạt còn mơ màng giống như một đứa trẻ đang ngái ngủ.