Cung Du chống tay bồn rửa mặt rồi chậm rãi thở dài.
Anh đi dép lê ra khỏi phòng tắm, ngẩng đầu lên thì thấy Quan Hành đang ngồi trên thảm, nghiêng đầu nháy mắt với anh như một chú cún con, trên khuôn mặt trắng nõn thanh tú luôn nở nụ cười.
“Sao còn chưa ngủ thế?”
Cung Du tránh đi tầm mắt của hắn, anh ngồi xuống chiếc giường lớn mềm mại và lấy ra một tờ giấy rồi cúi đầu lau mắt kính ẩm ướt.
“Đang đợi anh trai, anh muốn uống chút rượu không ạ?” Quan Hành hỏi.
Từ khi thích Cung Du vào hai năm trước, hắn đã xem lại hết bài đăng trên weibo lúc Cung Du mới debut, nhưng trong lòng luôn có rất nhiều nghi hoặc, như là ba năm trước Cung Du là người kiêu ngạo và độc đoán mà hắn không thích, thường xuyên nói những điều vô nghĩa trước ống kính, hoàn toàn khác với trạng thái Phật hệ chuyên tâm quay phim, trồng hoa và nuôi mèo trong ba năm gần đây.
Trước đây, anh thường dựa vào việc tiếp rượu để nhận các vai quan trọng trong phim, điều này cho thấy anh là người nghiện rượu, nhưng trong vài năm qua, không có bất kỳ tin tức hay hot search nào về việc Cung Du làm loạn sau khi uống rượu nữa.
Lý do được công bố với giới truyền thông là anh lớn tuổi rồi, sau khi uống rượu thì hôm sau mặt sẽ bị sưng lên và lên hình sẽ không đẹp.
“Chắc là anh trai rất thích uống rượu nhỉ.” Quan Hành muốn rót cho anh một ly rượu để thả lỏng tâm tình, hắn cười nói: “Nhưng đã nhiều năm không có tin gì về việc anh uống rượu làm loạn rồi.”
Rất ít người trẻ không thích uống rượu, Cung Du cũng thế.
Nếu không phải dạ dày trong người thường xuyên có vấn đề thì anh cũng sẽ thích cảm giác cùng bạn bè tụ tập uống rượu.
Không đợi Cung Du trả lời, Quan Hành đã từ trên thảm đứng lên, đi nhanh vào phòng bếp đầy đủ tiện nghi trong phòng.
“Em mang cái này đến đó, vốn là định tặng cho anh vào lúc họp mặt fan.” Quan Hành từ trong tủ lạnh lấy ra chai rượu đã đặt trước, lúc đi trở về ngượng ngùng liếc nhìn Cung Du, lỗ tai đỏ bừng: “Kết quả là hôm nay em nghe nói đại diện Phương đang chuẩn bị cho buổi tuyển chọn chim hoàng yến nên em đã đi đăng ký.”
Cung Du mở miệng, muốn nhắc lại là hai người không hợp, lại bị nụ cười thỏa mãn trên mặt Quan Hành đánh gãy: “Thật tốt quá, em thật may mắn.”
Sau đó tiếng gõ cửa và tiếng nói cẩn thận của Chân Thế Hào lại vang lên: “Anh Du ơi, có chuyện gì không ạ?”
Cung Du hít sâu một hơi: “ …Không có gì, cậu đi ngủ đi.”
Nói xong, Cung Du vẫn không yên lòng với người trợ lý có thính giác siêu phàm này, anh đứng dậy đi ra cửa, lại nói lại: “Tiểu Chân, cậu còn trẻ, nên có cuộc sống về đêm của riêng mình, để tai cậu nghỉ ngơi đi nhé.”
Vừa quay đầu lại thì thấy Quan Hành bưng ly rượu ngồi ở thảm ngửa đầu nhìn anh, ánh mắt thành kính ấy làm Cung Du hoảng sợ.
“Trẻ con không được uống rượu.”
Cung Du khom lưng, làm bộ muốn lấy đi ly rượu trong tay hắn lại bị Quan Hành né tránh rồi bưng ly lên đút cho anh.
“Vậy anh trai uống đi.”
Cung Du muốn từ chối theo bản năng nhưng lại nhớ đến việc đã suy nghĩ kỹ càng lúc bị treo trên dây thép, anh đột nhiên thấy chán nản nên dứt khoát bỏ qua việc giữ gìn sức khỏe của mình và như bất chấp tất cả, anh vươn tay muốn nhận ly rượu thì lại nhớ đến việc mai phải đặc tả những cảnh bị trói nên đành tiếc nuối lắc đầu: “Không được, tôi đang bị nhiệt miệng.”
“Em có thuốc bột trị nhiệt miệng.” Quan Hành nói.
Cung Du: “?” sao đồ kỳ quái gì cũng có thế?
Quan Hành nói xong thì lấy trong chiếc cặp cũ nát của mình ra một bình nhỏ, bên trên viết 5 chữ lớn “Thuốc bột trị nhiệt miệng”.
“Mấy hôm trước em thấy anh trai đăng Weibo nói rằng nhiệt miệng rất khó chịu, hôm nay khi đến đây, em đã cho vào cặp.”
Cung Du cưỡi trên lưng hổ khó xuống, anh không thể nói rằng nhiệt miệng của anh đã khỏi, bởi vì đã khỏi nên anh sẽ phải uống rượu để chứng minh bản thân, nhưng nếu thừa nhận là chưa khỏi thì anh phải uống vị thuốc khó nuốt kia.
“ …Vậy, vậy tôi bôi một chút thôi.”
Cung Du vươn tay muốn đoạt lấy cái lọ nhỏ trong tay Quan Hành, nhưng thiếu niên nhanh nhẹn né tránh.
“Để em nhé?” Giọng hắn như đang thỉnh cầu.
Chuyện nhỏ như vậy nên Cung Du cũng không đành lòng từ chối, anh gật đầu, ngẩng mặt lên, khẽ hé môi.
“Ở chỗ nào?” Quan Hành nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ ửng dính nước của Cung Du và nhúc nhích hầu kết.
“Đầu lưỡi.” Cung Du bị ánh nhìn chằm chằm của Quan Hành làm sững sờ, anh lại thấy mình đã nghĩ nhiều, anh nuốt nước bọt nói: “Dưới lưỡi.”
Quan Hành dùng ngón trỏ đè lại môi dưới của Cung Du, dùng ngón trỏ chạm vào răng anh: “Mở ra.”
Đời trước Cung Du luôn bị bệnh nằm viện nên cơ bắp có phản ứng với lời nói mang tính mệnh lệnh này, anh nghe lời mở miệng ra và nâng đầu lưỡi lên.
Cái lọ nhỏ trong tay Quan Hành đã kề sát bên môi Cung Du, nhưng có lẽ không ngờ anh lại ngoan như vậy, cho nên có chút khẩn trương, đầu ngón tay hắn run lên làm gần hết cái lọ bột thuốc đổ vào miệng Cung Du.
“Khụ! Ngô khụ khụ khu!”
Cung Du bị sặc, từ trong miệng phun ra một ngụm bột thuốc màu xám đen, ho khan nói: “ … Cậu làm thế thi đã trị hết nhiệt miệng của tôi đời này rồi.”