“Tôi, tôi không sao… Cậu sợ mèo à?”
Quan Hành hơi kinh ngạc khi anh hỏi vậy nhưng hắn vẫn lắc đầu
“Vậy thì tốt.” Cung Du kéo khóa áo xuống rồi cẩn thận nâng một con vật nhỏ đưa hắn: “Tay cậu ấm, ôm nó giùm tôi đi.”
Quan Hành không biết ôm cái gì nhưng vẫn vươn tay ra.
“Meo meo~”
Một con mèo con đen thui kêu lên rồi bò vào lòng bàn tay Quan Hành, sau đó thoải mái đến nỗi duỗi bàn chân nhỏ với đôi tất trắng.
Là loại mèo tam thể lông dài.
Ngay khi Quan Hành đối diện với đôi mắt có chút màng xanh đó thì con mèo con mềm mại đã vươn cái lưỡi hồng hồng của nó và nhẹ nhàng liếʍ đầu ngón tay của hắn.
“ …Quà sao ạ?” Quan Hành vui sướиɠ hỏi anh.
Cung Du ngồi bên cạnh hắn đang bận gửi tin nhắn cho Phương Mộc, nhờ anh ấy lấy một ít sữa bột cho mèo con mang sang, khi nghe thấy những lời của Quan Hành thì anh tùy ý lắc đầu: “Không phải, là mèo hoang.”
Lúc này Quan Hành mới nhớ là Cung Du rất thích nuôi mèo, trên Weibo cũng thường lộ ra thuộc tính con Sen của mình, hơn nữa trong nhà anh cũng không có loại mèo nào quý hiếm mà chỉ là mấy bé mèo hoang đáng thương anh mang về từ những lần đi đóng phim.
Ý thức được câu trả lời của mình có chút lạnh nhạt nên Cung Du liền đặt điện thoại xuống, nhe răng cười với Quan Hành giải thích nói: “Nhặt được còn hơn đi mua.”
Mèo con bị bỏ rơi bên ngoài khách sạn trốn dưới tấm xi măng, may mắn là khi anh thấy nó thì nó vẫn còn sức, lúc ấy nó đang ngậm chiếc khăn ăn còn dính vết dầu trong miệng, trông giống như một cậu bé sống dai.
Ánh mắt của Quan Hành dán chặt vào khuôn mặt của Cung Du không thể rời đi.
Vốn anh đã rất lóa mắt rồi, chỉ là một tấm ảnh bìa treo trước cửa hiệu sách thôi Cung Du khiến vô số trai gái đổ xô vào mua, lúc này Quan Hành cách anh chưa tới nửa bước, hắn bị khuôn mặt xinh đẹp đang nở nụ cười ranh mãnh kia làm cho tim đập thình thịch.
Phát hiện trên mặt mình có chút nóng lên, Quan Hành vội vàng cúi đầu nhìn mèo con trong tay và chuyển đề tài.
“Nhóc con này…” Quan Hành vươn ngón trỏ chỉ cái trán nhỏ của bé mèo tam thể trong tay mình, cười nói: “Trông đen quá, chẳng đẹp gì cả.”
Cung Du nghe thấy thế thì không vui, đã vào nhà anh thì là mèo của anh, sao có thể để người ngoài chê bai chứ.
Hơn nữa, đã là mèo thì có bé nào xấu đâu?
Khi anh nhìn thấy nó, bên ngoài khách sạn đã tối đen như mực, trong đêm lạnh, Cung Du chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của chú mèo con và tờ giấy trong miệng nó, cả người con mèo đang run lên vì lạnh. . Anh không có thời gian nhìn kỹ, chỉ có thể nhét vào trong ngực mình giữ ấm, thật sự không để ý tới vẻ bề ngoài của nó.
Thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của Quan Hành, trong lòng Cung Du thấy thắc mắc.
Anh dùng hai tay bế con mèo chỉ nhỏ bằng nửa lòng bàn tay mình rồi nhìn mèo con chằm chằm.
Cung Du: “ …”
Không chỉ thế.
Nó giống như một con mèo Xiêm bị đóng băng ở bắc cực trong mười năm.
Bầu không khí trong phòng dường như bị con mèo xấu xí kia làm chấn động, nhất thời có chút lạnh đi.
Hai tay Cung Du ôm nó, đứng không được ngồi cũng không xong, thật lâu sau anh mới nhớ đến mình đến đây để làm gì.
Anh lấy điện thoại thúc giục Phương Mộc để anh ấy đến đây một chuyến, sau đó anh ôm mèo ngồi xuống sofa và vắt chéo chân một vẻ anh đây là kim chủ, nhưng lại vô tình động đến vết thương ở eo nên vội vàng ngồi ngay ngắn lại nhìn Quan Hành đang đứng trước mặt mình rồi hắng giọng.
“Cậu cao bao nhiêu?” Cung Du hơi không tự tin.
Lúc nãy anh thấy chú chim hoàng yến này có vẻ rất cao, nếu thật sự cao hơn anh thì sao anh có thể tạo dựng hình tượng kim chủ bá đạo nữa chứ?
Quan Hành ngoan ngoãn mở miệng: “Anh trai, em cao 1m83 ạ.”
Cung Du nhẹ nhàng thở ra.
Vẫn được vẫn được, cao bằng anh nên địa vị số 1 mạnh mẽ của anh vẫn giữ được.
“Vậy cậu tên gì? Bao nhiêu tuổi? Làm việc gì?” Anh không muốn biết quá nhiều mà chỉ hỏi những việc mà anh muốn biết, người Phương Mộc tìm về thì anh vẫn khá yên tâm.
Cái nhan sắc này, nếu là một diễn viên không tên tuổi thì anh cũng có thể giúp đõ một hai, làm cho cậu ấy có thể nổi hơn.
Ánh mắt Quan Hành buồn bã, nói ra lý do đã nghĩ kỹ: “Anh trai, em tên Quan Hành, năm nay 19 tuổi, vẫn đang đi học, không có công việc…”
Cung Du rất kinh ngạc.
Vẫn đi học? Sao thế được? Sao Phương Mộc lại không đáng tin như vậy chứ?
Cung Du không nhìn khuôn mặt hắn nữa và tiếc nuối lắc đầu, anh phất tay nói: “Chúng ta không có duyên, cậu đi đi.”
Quan Hành nhìn chằm chằm mèo con mà đứng im không động đậy, hắn rũ đôi mi dày rậm xuống, hai mắt ửng đỏ dù rất uất ức nhưng lại rất nghiêm trang nói: “Nhưng mà em muốn ở bên anh trai, hơn nữa, lúc đại diện Phương tổ chức buổi tuyển chọn chim hoàng yến thì em là người ưu tú nhất được anh ấy chọn.”
“Nhưng cậu biếc việc cậu ở bên tôi trong độ tuổi này nghĩa là gì không?”
Ánh mắt cậu thanh niên cô đơn, Cung Du thấy hắn đáng thương nên cũng không nhẫn tâm mạnh mẽ đuổi đi nên dùng tình cảm đả động, dùng lý lẽ thuyết phục hắn đổi ý.